Khó Để Buông Tay
Chương 50 : Anh đang lái xe đến tòa án thì xảy ra chuyện, qua phán đoán sơ bộ thì có lẽ là do mệt mỏi quá độ mà lái xe
Ngày đăng: 18:14 18/04/20
Cuối cùng, bình minh ấm áp cũng đến sau một đêm dài hỗn loạn. Mỗi người đều có định nghĩa riêng về hạnh phúc, giờ khắc này đây đối với Cao Tử Quần hạnh phúc chính là khi mở mắt ra nhìn thấy những người mình yêu thương nhất đang nằm bên cạnh, một nhỏ một lớn tựa như khuôn đúc, nhẹ nhàng ngủ say. Thời gian tựa như ngừng trôi.
Cho đến bây giờ anh chưa bao giờ cảm nhận được khoảnh khắc này, hạnh phúc đong đầy trái tim. Anh nhìn khuôn mặt Lãnh Tây, giống như trước đây, mỗi lúc thức dậy, anh lại ngắm nhìn bộ dáng ngủ say của cô, sau đó nắm lấy tay cô đặt lên thắt lưng anh rồi nhắm mắt lại.
Khi Lãnh Tây thức dậy, lại vội vã rút tay lại, anh nghe được cô tự trách bản thân: “Thật là muốn băm vằm cánh tay này mà!” Cô dùng sức chà chà tay mình.
Lúc đó anh cảm thấy cô vừa đáng ghét lại vừa đáng yêu, anh chống cằm, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Cao Hi Hi mơ màng mở mắt, nhìn thấy một cảnh như vậy cô bé há hốc mồm ngạc nhiên.
Cao Tử Quần nhìn con gái, đặt ngón trỏ lên miệng, ánh mắt dịu dàng.
Cao Hi Hi sửng sốt chớp chớp mắt, cô bé trịnh trọng gật đầu.
Thức dậy, Cao Tử Quần liền về nhà chuyển vật dụng cá nhân qua bên này. Lãnh Tây đang làm bữa sáng trong bếp, vào toilet thì thấy hai bố con đang cao hứng vui đùa.
Cao Tử Quần ung dung cạo râu, dưới cằm bọt cạo trắng muốt, Cao Hi Hi đứng bên cạnh bố. Lãnh Tây tưởng con gái đang đánh răng, nhưng đến lúc cô nhìn kĩ lại thì không khỏi choáng váng, dưới cằm con bé cũng làm một chùm bọt trắng phau.
“Anh bôi kem cạo râu lên cho con bé làm gì, da trẻ con non nớt lắm! Nhỡ bỏng lên thì làm sao bây giờ?” Nói xong cô liền lấy khăn đưa cho Hi Hi rửa mặt.
Cao Tử Quần vươn tay ôm trọn cô vào lòng: “Em yên tâm đi, không sao đâu.” Anh vừa nói vừa cọ cọ bên mặt cô.
“Sáng sớm anh lại phát điên gì thế!” Cô đánh mạnh lên tay anh.
“ Ha ha… giờ mẹ cũng có râu giống nội rồi.” Cao Hi Hi cười tươi nói.
Lãnh Tây trừng mắt Cao Tử Quần, anh cười yếu ớt đưa dao cạo qua: “Tây Tây, giúp anh cạo đi…”
Cao Hi Hi tưởng bố gọi mình, đưa tay nhận lấy: “Mẹ, để con.” (1)
(1) Tên hai mẹ con này đồng âm “Xixi”
Cao Tử Quần và Lãnh Tây đều ngẩn ra, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con gái.
Cao Tử Quần bất đắc dĩ nhìn Lãnh Tây: “Bà xã, em giúp anh đi, anh sợ bị hủy hoại dung nhan lắm.”
“Xi Xi” sau này anh cần phải cân nhắc trường hợp mới được.
Lãnh Tây tức giận nói: “Anh tự đi mà cạo đi.” Nói xong cô đưa khăn mặt cho Hi Hi lau sạch.
Lãnh Tây bất đắc dĩ lắc đầu: “Em có thể đi viết tiểu thuyết được rồi đấy.”
Tiểu Ưu cười hả hê: “Sau này có cơ hội em nhất định sẽ thử, nhưng mà, chị Tiểu Tây này, em thật sự rất tò mò chị kể cho em đi được không?”
Lãnh Tây thở dài, cuối cùng cũng bị sự cố chấp của cô nàng đó đánh bại, cô vừa định mở miệng thì điện thoại di động vang lên: “Chị nghe điện thoại.”
Tiểu Ưu nhìn sắc mặt cô ngày càng tái nhợt, trắng bệch như tờ giấy: “Chị Tiểu Tây, có chuyện gì vậy?”
Lãnh Tây khó khăn trả lời: “Được rồi tôi đến ngay.” Cô quay sang Tiểu Ưu: “Hiện tại chị có việc đi ra ngoài, em trông cửa hàng giúp chị.” Nói xong cô lấy túi liền đi ra.
Đang là giờ cao điểm, cô vất vả lắm mới bắt được xe, trên đường kẹt xe nghiêm trọng.
Ngồi trong xe, Lãnh Tây chăm chú lắng nghe khúc nhạc đang phát trên radio, đó là ca khúc chủ đề trong một bộ phim dài tập. Hồi ấy, cô thích bộ phim đó đến nổi còn quyết tâm học tiếng Quảng Đông.
Cô từ từ nhắm mắt lại nghe:
“Đã hiểu rõ, ai đã vất vả vì em, ai yêu em nhiều hơn và chưa bao giờ dừng lại, nhưng tiếc rằng đó chỉ là sai lầm…
…
…” (2)
(2) Bài hát Em không yêu anh của Trần Tuệ San trong Bao la vùng trời 1 của TVB
Khóe mắt cô dần thấm ướt, lòng trĩu nặng, cô cố gắng hít sâu. Phải đến tận bây giờ cô mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của bài hát này – Em không yêu anh
Có một vài mối tình đã định trước là bỏ lỡ.
Lúc Lãnh Tây chạy đến bệnh viện thì Hứa Thi đang sốt ruột đi tới đi lui trên hành lang, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Thấy Lãnh Tây, cô cũng không giấu diếm mà kể hết toàn bộ sự tình.
“ Anh đang lái xe đến tòa án thì xảy ra chuyện, qua phán đoán sơ bộ thì có lẽ là do mệt mỏi quá độ mà lái xe.” Hứa Thi nhíu chặt mày: “Đúng lúc tôi đến nhìn thấy anh tông vào đuôi xe người ta, may mà tốc độ không nhanh lắm, nhưng…” Cô thở ra một hơi, tay chỉ lên trán: “Bị thương ở đầu, chảy rất nhiều máu, tôi định là gọi báo cho bố mẹ anh ấy, nhưng mở nhật ký cuộc gọi ra thì thấy mười mấy số gọi đến cho cô, thời gian đều là sáng sớm hôm nay…” Khóe miệng cô run run, cô cũng không biết vì sao mình lại gọi báo cho Lãnh Tây. Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Sở Hàng, tình cảm của cô dành cho anh ngày càng sâu đậm, mà Sở Hàng đối với cô cũng rất tốt, chăm sóc chu đáo cho cô, song vẫn luôn cố giữ một khoảng cách nhất định, đến bây giờ cô mới hiểu.
Lãnh Tây nhìn thấy vết máu trên cánh tay áo khoác trắng của Hứa Thi, vết máu đã khô. Lòng cô căng thẳng…
“ Anh ấy đang truyền nước trong đấy, cô có muốn vào thăm anh ấy không?” Hứa Thi nói, đối mắt trong suốt không gợn sóng.
Lãnh Tây nắm chặt bàn tay lạnh lẽo, cô từ từ lấy lại vẻ tự nhiên: “Thôi, lúc này đây cô ở lại cùng anh ấy thích hợp hơn. Hôm khác tôi lại quay lại thăm sư huynh…”