Khó Để Buông Tay

Chương 59 :

Ngày đăng: 18:14 18/04/20


“Bé Cao Hi Hi, mẹ cháu đang đợi cháu ở bàn lễ tân tầng ba, nghe được lời nhắn này cháu hãy đến đây gặp mẹ ngay.”



Nghe thấy tiếng truyền thanh, Cao Hi Hi cả kinh há to miệng: “Tiêu rồi.” Nói xong cô bé liền chạy lên lầu.



Tần Lục ngẩng ra, ánh mắt lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô bé,  chần chừ một lúc cuối cùng cũng chạy theo.



Cao Hi Hi vội vã chạy lên đến tầng ba, trong nhất thời luống cuống không biết phương hướng, trên trán chảy dọc mồ hôi. Tần Lục đi đến, cô bé đáng thương ngước mắt nhìn anh.



“Số điện thoại của mẹ cháu là bao nhiêu?” Anh hỏi.



Cao Hi Hi thở dài một hơi rồi đọc dãy số. Chưa đầy mấy giây, Lãnh Tây đã vội vã chạy đến, nhìn thấy con gái, cô mới nhẹ nhõm thở ra.



“Cao Hi Hi con lại muốn bỏ nhà ra đi sao?” Lãnh Tây nghiêm nghị mắng.



Cao Hi Hi biết mẹ đang rất tức giận, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con xin lỗi.”



Lãnh Tây nhìn qua Tần Lục, tâm tình của cô lúc này đây rất phức tạp, cô nói: “Cảm ơn anh.”



Tần Lục nhìn cô, khóe miệng mỉm cười: “Lãnh Tây, em không cần phải miễn cưỡng như vậy.”



Lãnh Tây lúng túng: “Anh đừng hiểu lầm, bởi vì Hi Hi tự ý bỏ đi nên tôi hơi tức giận, chứ không hề trách cứ gì anh.”



Tần Lục bình thản nhìn cô một hồi: “Lãnh Tây, con gái thật sự đáng yêu hơn em nhiều.”



Lãnh Tây ngạc nhiên, lời này Cao Tử Quần cũng đã từng nói, cô mím môi không nói gì.



“Nếu em thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy hãy mời tôi chén trà, thế nào?”



Lãnh Tây nhìn anh tựa hồ đang xác định là anh nói thật hay đùa.



Tần Lục cười nói: “Đùa em đấy, tôi còn có việc, đi trước đây. Hẹn gặp lại.”




Thời gian chầm chậm trôi qua, tay cô nắm chặt điện thoại, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại, anh sẽ đến anh sẽ đến.



Hoàng hôn dần buông xuống, mặt trời dần bị chôn vùi, khuôn mặt Tần Lê bị đông lạnh trắng bệch. Cô ủ rũ đứng dựa vào góc tường, nhìn cô bán hoa bên ven đường, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên một nụ cười khổ.



Lãnh Lượng…Lãnh Lượng…sao anh lại tàn nhẫn như vậy?



Cô đi qua thùng rác, sau đó ném di động vào trong đấy.



Tần Lê nặng nề lê bước, thành phố đang lên đèn nhưng trong lòng cô, tia hi vọng le lói cuối cùng đã tắt lim.



Lãnh Lượng bước ra từ một góc tối, đôi mắt thâm trầm như bóng đêm, nhìn bóng lưng cô càng lúc càng xa. Anh đi đến thùng rác cố tìm kiếm thứ Tần Lê vừa vứt đi.



Bác vệ sinh đang thu dọn, nhìn anh: “Chàng trai à, đừng quá đau lòng.” Bà nghĩ là anh bị bạn gái từ chối.



Lãnh Lượng nhìn bác gái tốt bụng trước mặt, khẽ cười: “Cô ấy là một người con gái tốt, xứng đáng tìm được một người tốt hơn.”



***



Sáng sớm Cao Tử Quần đã đưa Lãnh Tây đến đây, nhìn vùng đất phía trước mắt, lòng Lãnh Tây vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.



Mảnh đất năm đó của gia đình cô đã biến thành công viên trò chơi.



Cô đã xem qua quảng cáo, công viên được xây dựng với hơn năm mươi khu vực phong cảnh, mười chương trình biểu diễn, ba mươi trò chơi các loại và có đến hơn hai mươi cửa hàng phục vụ thương mại.



“Rất đẹp.” Cô nghẹn ngào nói.



Cao Tử Quần đứng bên cạnh nắm lấy tay cô: “Anh hy vọng tương lai sau này của chúng ta cũng giống như công viên trò chơi này, mỗi ngày đều được vui vẻ.”



Lãnh Tây bất giác siết chặt tay anh, cô nh