Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 15 :

Ngày đăng: 04:02 19/04/20


Sau khi Kỷ Linh từ chỗ Giải Trí Thiên Thịnh trở về, đem tin tức La Giáng sắp đầu tư cá nhân tới cho người trong công ty.



Tất cả mọi người hoan hô lên.



Tài chính càng lớn mạnh nghĩa là sẽ càng có thêm cơ hội phát triển, mọi người đương nhiên vui vẻ.



Nhưng Kỷ Linh không nói ra điều hắn âm thầm lo lắng.



La Giáng tham dự vào quản lý của công ty, là đối với hắn có giám sát, một khi hắn ra quyết sách sai lầm, rất có thể sẽ bị La Giáng trực tiếp kéo hắn từ trên vị trí ông chủ xuống dưới.



Nhưng mặc kệ thế nào, có vốn dẫn vào, điều này trước mắt đối với công ty đã là chuyện tốt.



Chuyện này theo lý vốn nên được chúc mừng, Kỷ Linh nhanh chóng gia nhập vào niềm hân hoan cùng đồng sự.



Kỷ Kinh cùng La Giáng chốt hạ việc góp vốn, Kỷ Linh nhanh chóng thuê toàn bộ hoàn chỉnh một tầng của toà nhà, rốt cuộc có thể chuyên nghiệp hóa, chiêu binh mãi mã, súng bắn chim đổi nòng.



Có La Giáng đầu tư, đi ra ngoài nói chuyện làm ăn người ta đều phải lau mắt mà nhìn, những chuyện vốn phí tới mười câu miệng lưỡi, giờ chỉ cần nói một câu là thành.



Hơn nữa La Giáng ở giới giải trí có tài nguyên quá phong phú, cho dù hắn không ra ngựa, xướng tên của hắn ra, rất nhiều chuyện đều có thể biết được trước tiên. Ở cái thời đại này, người có tin tức trước có thể đi trước một bước so với người khác.



Công việc trước mắt của Kỷ Linh, là dịch vụ quảng cáo về truyền thông giải trí, tựa như kiểu hợp tác ba bên, giới thiệu bên nhà sản xuất cho bên thuê quảng cáo, giới thiệu công ty quảng cáo cho bên truyền phát tin.



Chuyện lần trước Kỷ Linh không thể hợp tác cùng Giải Trí Thiên Thịnh khiến hắn cảnh giác.



Cho dù là kế hoạch có tốt đến đâu, nhưng không có hậu cần chuyên nghiệp đằng sau thực hiện, cũng dễ dàng trở thành may áo cưới cho người khác.



Đại khái là vì Kỷ Linh đời trước vẫn luôn lấy thực nghiệp làm chủ, luôn cảm thấy nếu chỉ dựa vào marketing không thể đứng vững gót chân, hắn yêu cầu tạo ra một hai sản phẩm sáng ý.



Hắn nổi lên ý niệm này, nhưng trước mắt hắn vừa mới tiếp nhận tiền đầu tư của La Giáng, cần có thời gian tiêu hóa mở rộng nghiệp vụ.



Trong khoảng thời gian này, Kỷ Linh đều bận rộn kết nối trao đổi thông tin với La Giáng, còn cả chuyện thuê văn phòng, rốt cuộc đều xong xuôi. Lúc này lại gia tăng thêm nhiều đồng sự mới, để nghênh đón đồng bọn mới cùng với mừng thành tích người cũ, Kỷ Linh cho tổ chức một bữa tiệc mừng công long trọng.



Hắn hy vọng nhân viên của hắn có thể vui vẻ, thoải mái.



Cùng ngồi ăn cơm sẽ khó tránh khỏi việc uống rượu, mọi người vui vẻ, điên cuồng mời rượu ông chủ, Kỷ Linh không cách nào thoái thác, chỉ có thể uống vào không ít.



Lần đó ở quán bar cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên, trải qua việc bị bắt uống đến sống không bằng chết, làm Kỷ Linh đối với rượu không còn yêu thích như xưa.



Văn hóa trên bàn tiệc của người Trung Quốc không thể không uống rượu, cho nên tới nay hắn đều cố ý rèn luyện tửu lượng của mình, ít nhất có uống một chút rượu cũng sẽ không quá thống khổ như vậy.
Kỷ Linh nhấm nháp vị một chút, quả thật không có mùi rượu, ngược lại mùi rượu của hắn tương đối nồng.



Hắn chậm rì rì đi qua bên kia, kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ, Nghiêm Nghĩa Tuyên khởi động chiếc xe thể thao, khi chạy không còn nhanh như lúc mới tới.



Từ lúc hắn gọi điện đến giờ khả năng mới chỉ qua mười phút, Kỷ Linh hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Sao anh biết tôi ở đây?" Chẳng lẽ anh ta gắn định vị trên người mình.



Nghiêm Nghĩa Tuyên đại khái biết Kỷ Linh đang nghĩ gì, cười cười, nói: "Tôi gọi cho Mạc Ngữ Lam, cô ấy nói cậu vừa cùng mọi người ăn uống xong, tôi nghĩ cậu hẳn vẫn còn ở gần đấy."



Nghiêm Nghĩa Tuyên lại muốn nói gì đó, di động Kỷ Linh đột nhiên vang lên.



Kỷ Linh nhìn nhìn, là gã tài xế hắn mới gọi.



Tài xế đánh xe tới nơi không thấy người đâu, Kỷ Linh vội vàng xin lỗi người ta, nói muốn hủy chuyến.



Tài xế mắng cho Kỷ Linh một trận to.



Nghiêm Nghĩa Tuyên ở bên cạnh vừa nghe vừa cười.



Kỷ Linh tắt điện thoại, nhìn anh ta một cái.



Từ trước tới nay đều là tài xế lái xe, anh ta tây trang phẳng phiu mà ngồi ghế sau, hôm nay Nghiêm Nghĩa Tuyên lại tự mình lái xe thể thao, bày ra dáng vẻ bất đồng, có chút mới lạ.



Kỷ Linh nói: "Nghiêm thiếu gia không cần phải đến tìm tôi."



Nghiêm Nghĩa Tuyên lái xe mắt nhìn thẳng: "Tôi nói tôi còn chưa uống mà, cùng bạn bè ngồi chơi một chút, đi cũng không sao." Thoạt nhìn tâm tình anh ta rất tốt, "Cậu lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho tôi."



Trong giọng nói dào dạt đắc ý làm anh ta hơi có tính trẻ con, Kỷ Linh kinh ngạc với chính mình cư nhiên lại cảm thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên trẻ con.



Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi Kỷ Linh: "Cậu vì chuyện gì mà gọi điện cho tôi?"



Kỷ Linh trong óc trống rỗng một tẹo, kỳ thật hắn cũng không biết vì sao, lúc ấy uống say, rồi thuận thế mà làm thôi.



Hắn đành phải nói: "Tôi bắt được vốn của La Giáng."



Nghiêm Nghĩa Tuyên không thể tưởng tượng mà hỏi lại: "Cậu chỉ muốn nói với tôi chuyện này?"



Kỷ Linh nháy mắt lại cảm thấy hối hận, hắn lúc ấy sao lại cảm thấy hắn có thể cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên chia vẻ niềm vui sướng thắng lợi chứ.