Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 16 :

Ngày đăng: 04:02 19/04/20


Kỷ Kinh có cảm giác bực bội ông nói gà bà nói vịt, hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Anh đang lái xe đi đâu vậy?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên coi như đương nhiên mà trả lời: "Về nhà a."

Kỷ Linh ngẩn người: "Nhà của ai?"

"Của tôi a." Nghiêm Nghĩa Tuyên nói, "Chung cư của tôi."

Kỷ Linh nghĩ thầm, lần này không phải khách sạn, xem ra đãi ngộ của mình lại được nâng cao. Nhưng hắn vẫn nói: "Tôi phải về nhà."

Nghiêm Nghĩa Tuyên cười cười, nói: "Về cái phòng rách bé nhỏ cậu thuê kia hả?"

Anh ta ngay cả cái này cũng biết?

Kỷ Linh càng thêm bực bội: "Công tác tình báo của Nghiêm thiếu gia thật tốt."

Nghiêm Nghĩa Tuyên coi lời hắn nói thành lời khen ngợi: "Cũng được, cậu thật sự cho rằng tôi không biết La Giáng cùng chuyện của cậu?"

Cách nói này của anh ta tựa như giữa mình cùng La Giáng thế nào vậy, Kỷ Linh đương nhiên sẽ không cho là thế, hắn nói chuyện này với Nghiêm Nghĩa Tuyên, chẳng qua là vì muốn biết cái nhìn của Nghiêm Nghĩa Tuyên đối với chuyện này.

Nghiêm Nghĩa Tuyên hừ một tiếng: "Tôi còn tưởng cậu gọi điện cho tôi là vì đã hồi tâm chuyển ý, hóa ra là muốn cùng tôi nói chuyện làm ăn."

Kỷ Linh chậm rãi nói: "Ý tôi không phải như vậy."

"Vậy là cái gì?" Khóe miệng Nghiêm Nghĩa Tuyên giơ lên, "Ký được một khoản tiền lớn, liền tới nói cho tôi, là muốn được tôi khích lệ?"

Kỷ Linh thiếu chút nữa bị tức mà cười, buột miệng thốt ra: "Tôi mà cần đến anh khích lệ sao?"

Sự nghiệp của hắn, mỗi một bước đi như thế nào, hắn đều vô cùng rõ ràng, không cần bất luận kẻ nào nghi ngờ cũng không cần bất luận kẻ nào công nhận.

Hắn vừa rồi cùng lắm là nhất thời mơ màng, một đường đi tiếp, lại không có người sánh vai cùng, nên chẳng qua ngẫu nhiên có chút tịch mịch thôi.

Nghiêm Nghĩa Tuyên tiếp tục cười nói: "Khẩu khí còn rất lớn nha." Anh ta lái xe tiến vào một tiểu khu xa hoa, vào gara, đỗ xe xong rồi đối với Kỷ Linh nói, "Xuống xe."

Lúc này mà còn ồn ào muốn về thì quá làm ra vẻ, Kỷ Linh xụ mặt xuống xe, đi theo Nghiêm Nghĩa Tuyên vào thang máy, đi đến cửa chung cư của Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Nghiêm Nghĩa Tuyên mở cửa, Kỷ Linh vẫn đứng ở cửa không đi vào.

"Đi vào a, thất thần làm gì?" Nghiêm Nghĩa Tuyên đứng ở huyền quan, đỡ cửa hỏi hắn.
Ngày hôm qua Kỷ Linh mở tủ quần áo thấy có áo sơ mi mới tinh, hắn rửa mặt xong liền cầm một chiếc mặc vào. Tuy rằng quần áo treo ở phòng cho khách, nhưng lại dựa theo kích cỡ của Nghiêm Nghĩa Tuyên, Kỷ Linh mặc vào dài ngắn vừa vặn, chỉ có bả vai cánh tay hơi trống trơn.

Hắn chuẩn bị xong xuôi, an vị ở phòng khách chờ Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Qua nửa ngày Nghiêm Nghĩa Tuyên mới dậy, anh ta hơi hơi híp mắt, tựa hồ còn chưa thích ứng với ánh sáng, rồi đi vào phòng khách, thấy Kỷ Linh liền hoảng sợ.

"Cậu thế nào dậy sớm như vậy?"

Kỷ Linh nói: "Ngày thường tôi đều chạy bộ, đã dưỡng thành thói quen."

Nghiêm Nghĩa Tuyên dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn hắn, nói: "Lần sau cùng tôi tới phòng tập thể thao?"

Kỷ Linh liếc mắt một cái: "Không có thời gian."

Nghiêm Nghĩa Tuyên hừ một tiếng, lại đi vào rửa mặt, chờ lúc anh ta ra tới lần nữa, tây trang, cà vạt, đồng hồ toàn bộ đều trang bị xong.

Thu hồi tùy ý tối qua, áo mũ chỉnh tề biểu tình bình tĩnh, anh ta lại biến thành dáng vẻ Nghiêm phó chủ tịch.

Nghiêm Nghĩa Tuyên đem chìa khóa xe thể thao ném cho Kỷ Linh, nói: "Xe cho cậu, tự lái xe về đi, tôi đợi lát nữa tài xế tới đón."

Kỷ Linh cũng không từ chối tiếp nhận rồi.

"À, đúng rồi, còn có việc này." Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa như đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Một thời gian nữa ở thành phố N có một bữa tiệc từ thiện của doanh nghiệp vào buổi tối, cậu có muốn đi không?"

Kỷ Linh lập tức lộ ra biểu tình khiếp sợ, vội nói: "Tôi muốn đi."

Phản ứng của hắn có chút làm Nghiêm Nghĩa Tuyên nghi hoặc, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không quá để ý, nói: "Tuy rằng các nhà doanh nghiệp là chính, nhưng cũng có rất nhiều người giới giải trí, cậu cũng có thể đi. Mấy ngày nữa tôi cho người đem thư mời tới cho cậu."

Anh ta nói xong, nhìn nhìn đồng hồ, đối với Kỷ Linh ý bảo: "Đi thôi."

Kỷ Linh một đường ra ngoài cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên rồi đường ai nấy đi, hắn ngồi vào xe thể thao của Nghiêm Nghĩa Tuyên còn có chút mất hồn mất vía.

Thành phố N a.

Hắn có thể về nhà nhìn xem.