Khó Được Kẻ Có Tiền
Chương 30 :
Ngày đăng: 04:02 19/04/20
Kỷ Linh nhịn không được đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Anh nói chuyện thế nào lại chua lòm như vậy."
Nghiêm Nghĩa Tuyên bật cười: "Chua cái gì? Tôi là đang thực sự cầu thị, người đẹp ở bên, tôi nếu là không tới, hai người không phải sẽ cùng nhau đi rồi?"
Kỷ Linh nói: "Nói cái gì đâu, đừng để cho paparazzi nghe thấy, người ta là đại minh tinh, tôi làm buôn bán còn cần nhờ người ta."
Nghiêm Nghĩa Tuyên lại cười: "Tôi còn tưởng rằng ông chủ Kỷ chưa bao giờ cầu người."
Kỷ Linh biết anh ta là muốn châm chọc mình, anh ta vẫn còn đang ghi hận mình nhiều lần cự tuyệt anh ta.
Kỷ Linh thở dài trong lòng.
Vừa rồi hắn cùng Chung Minh Vi nói chuyện với nhau làm cho hắn biết, mặc kệ ý nguyện chủ quan của hắn là cái gì, hắn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên chỉ sợ vẫn luôn phải dây dưa không rõ.
Kỷ Linh hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Nghiêm thiếu gia ở đây làm gì?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên đáp: "Đây là khách sạn nhà tôi, tôi muốn tới thì tới."
"..."
Vẫn muốn tranh cãi, còn nói mình không chua.
Kỷ Linh nói thẳng: "Nghiêm thiếu gia, chúng ta tâm sự đi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên lại giơ tay nhìn nhìn thời gian, Kỷ Linh vừa rồi thấy anh ta thường xuyên xem đồng hồ, bèn nói: "Anh còn có việc? Vậy quên đi, hôm nào đi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên ngẩng đầu, nói: "Không sao, tôi còn thời gian."
Anh ta quay đầu lại phân phó một ít chuyện cho đội giám đốc còn đứng bên kia hầu, Kỷ Linh nghe có vẻ là quan hệ với hoạt động xã hội.
Nghiêm gia không chỉ nổi danh về kinh thương, thanh danh trong xã hội cũng thực tốt, không chỉ làm từ thiện, còn nâng đỡ văn hóa truyền thống, tham gia xây dựng thành phố, tài trợ cho giáo dục.
Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sự có rất nhiều việc phải làm.
Kỷ Linh không khỏi có chút đồng tình với anh ta, phải duy trì danh tiếng tốt hình tượng tốt cho toàn bộ gia tộc, đồng thời còn phải đảm bảo tính chính xác của các quyết sách thương nghiệp, thật sự rất khó.
Lại nói tiếp Nghiêm Nghĩa Tuyên tạo ấn tượng cho người đời, đều là công tử phong lưu nhẹ nhàng, ôn nhu đa tình, tiêu sái lỗi lạc.
Kỷ Linh trước đây cũng cảm thấy như vậy, Nghiêm Nghĩa Tuyên khi tán tỉnh lên, không một ai sẽ không động tâm.
Nhưng gần đây Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trước mặt hắn càng ngày càng thể hiện những mặt khác của mình.
"..."
Kỷ Linh nói giỡn: "Lại nói tiếp, tôi có thể tiếp tục đi thăm con ngựa kia của anh sao? Lần sau tôi đưa anh đi cưỡi ngựa, có phải càng có thêm mặt mũi không?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc không banh nổi nữa, lại nở nụ cười, anh ta tiếp tục xem đồng hồ, biểu tình do dự chần chừ, tựa hồ đang suy tính, cuối cùng rốt cuộc hạ quyết tâm, đối với Kỷ Linh nói: "Vậy đi, tôi ngồi xe cậu."
Kỷ Linh hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn hắn, dùng một loại âm thanh trống rỗng nói: "Về nhà."
Về nhà vì cái gì lại không cho hắn đưa?
Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa hồ nhìn ra được ý nghĩ của Kỷ Linh, nói: "Không phải cái chung cư kia, tôi phải về nhà của chính mình."
Kỷ Linh ở trong trí nhớ mênh mang tìm tòi, sau đó rốt cuộc nhớ ra nhà trong miệng Nghiêm Nghĩa Tuyên là chỉ nơi nào.
"Số 325 đường Trung Xuyên."
Nghiêm Nghĩa Tuyên báo địa chỉ.
Kỷ Linh biết nơi đó.
Không phải là hắn đã từng đi qua, mà là nơi đó rất nổi tiếng.
Nơi ở của thương gia cũng tương đối quan trọng, kẻ có tiền mỗi người đều mua biệt thự cao cấp các loại, nhưng cho dù là biệt thự bờ biển cao cấp hay là biệt thự sơn trang, nơi mà mọi người vẫn bàn chuyện say sưa, chính là nhà cổ của Nghiêm gia.
Đó là dinh thự được kiến tạo vào đầu thế kỷ khi Nghiêm gia làm giàu, vào cái thời đại đó, kiến trúc theo lối cổ điển lại mang phong cách Tây phương. Sau đó trải qua nhiều lần khúc chiết, bảo tồn đến nay, tới ngày nay lại lần nữa trả về trong tay Nghiêm gia. Rồi Nghiêm gia cho sửa chữa thêm một lần, đưa mọi người dọn về ở.
Bởi vì khuê danh của vị nữ chủ nhân đệ nhất nơi đó có độc nhất một chữ "Cẩn", cho nên tòa nhà hoa viên cổ kia có một cái tên xinh đẹp, gọi là Cẩn viên.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Ngao ô, *tươi cười*
5-1 vui sướng ~
Jojo: Chương này làm tui quắn quéo ~