Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 31 :

Ngày đăng: 04:02 19/04/20


Kỷ Linh vốn cho rằng Cẩn Viên chỉ tồn tại theo tính chất nửa truyền thuyết, có thể chỉ có thế hệ trước Nghiêm Tế Sinh là ở đây, cho nên khi Nghiêm Nghĩa Tuyên gọi nơi đó là "Nhà", thì Kỷ Linh hơi hơi kinh ngạc.



Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi: "Biết ở đâu chứ?"



Kỷ Linh lắc đầu: "Không phải có hướng dẫn sao? Hơn nữa còn có anh ở đây, chẳng lẽ anh lại không biết đường về nhà?"



Nghiêm Nghĩa Tuyên không tỏ ý kiến gì.



Kỷ Linh không rõ vì cái gì về nhà cũng phải căn thời gian chính xác như vậy, nhưng hắn không hỏi nhiều.



Kỷ Linh đi trước lấy xe từ bãi đỗ xe chạy đến cửa khách sạn, sau đó tiếp đón Nghiêm Nghĩa Tuyên còn đang chờ ở cửa: "Lên xe đi, đại thiếu gia."



"..." Đứa bé giữ cửa cũng nhịn không được mà hướng hai người nhìn, Nghiêm Nghĩa Tuyên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Kỷ Linh một cái.



Nghiêm Nghĩa Tuyên trực tiếp ngồi an vị trên ghế phụ.



Kỷ Linh liếc nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên đang thắt dây an toàn bên cạnh, nghĩ thầm, hắn tốt xấu gì đường đường cũng từng là lão tổng của tập đoàn lớn, vậy mà giờ đã lưu lạc tới nông nỗi làm thằng kéo xe cho thiếu gia.



"Cậu cười cái gì?" Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi.



Kỷ Linh nói: "Tôi cười nếu đặt vào trước kia, anh khẳng định là vị lão gia ngang ngược chuyên tác oai tác quái."



Nghiêm Nghĩa Tuyên nhướn mày: "Chẳng lẽ cậu định làm dân lành lật đổ vị lão gia ngang ngược này?"



Kỷ Linh khởi động ô tô, nhấp môi ngăn lại ý cười nói: "Tôi nào dám lật đổ anh a."



Kỷ Linh mở hướng dẫn ra, rồi đi dọc theo tuyến đường hướng dẫn, sắp tới giờ tan tầm cao điểm, tình hình giao thông không được tốt lắm. Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi ở bên cạnh Kỷ Linh, nhìn ngựa xe như nước, đột nhiên nói: "Tôi cảm giác mỗi một lần gặp cậu, cậu đều có điểm không giống lần trước."



Kỷ Linh chuyên tâm lái xe, mắt nhìn thẳng, nói: "A, gần đây có thay đổi xe với chỗ ở, mua thêm ít đồ."



Nghiêm Nghĩa Tuyên không tiếp tục giải thích.



Kỷ Linh biến hóa không phải chỉ là quần áo, mà là ở cảm giác.



Càng ngày càng tự tin, càng ngày càng thả lỏng, phảng phất như mọi chuyện hết thảy đều đã định liệu trước, khí định thần nhàn.



Hơn nữa càng ngày càng có quyết đoán, làm cho người khác khó có thể cự tuyệt.


Kỷ Linh bừng tỉnh đại ngộ, trách sao Nghiêm Nghĩa Tuyên cứ luôn nhìn đồng hồ, hôm nay chính là ngày cả nhà họ gặp nhau.



Nghiêm Tế Sinh muốn thấy gia tộc đoàn kết, Kỷ Linh cũng không phải không thể lý giải, người thế hệ trước sau khi lớn tuổi, lại càng thích cả nhà đoàn tụ bên nhau, phảng phất có như vậy mới có thể biểu hiện sự phồn vinh hưng thịnh.



"Thực ra cái quy định này từ lúc tôi còn nhỏ đã có, cách mỗi đoạn thời gian, người trong nhà bất kể ở nơi nào cũng đều phải nhanh chóng trở về, chỉ vì ngồi cùng với nhau ăn một bữa cơm."



Nghiêm Nghĩa Tuyên nói, thanh âm mang theo một loại linh hoạt kỳ ảo mà lạnh băng.



"Nhưng khi đó bàn ăn rất náo nhiệt." Kỷ Linh nhìn về phía Nghiêm Nghĩa Tuyên, lại phát hiện trên mặt anh ta căn bản không có biểu tình hồi ức tốt đẹp, mà là mỉa mai cùng hờ hững, "Không giống bây giờ, rõ ràng chỉ còn bốn người, còn muốn vây quanh một cái bàn lớn, nhìn cái bản mặt chán ghét, nuốt không trôi nổi."



Cái gọi là bốn người, Nghiêm Tế Sinh, Nghiêm Nghĩa Tuyên còn có em gái hắn Nghiêm Duyệt Thi, dư lại một người, chính là người mang bộ mặt mà Nghiêm Nghĩa Tuyên nói chán ghét, Nghiêm Nghĩa Lễ.



Kỷ Linh đột nhiên hiểu được, vì cái gì hôm nay Nghiêm Nghĩa Tuyên lại muốn uống rượu.



Chuyện về nhà ăn cơm này khiến anh ta cảm thấy phiền muộn, cho nên muốn dùng cồn để tê mỏi chính mình trước.



Nghiêm Nghĩa Tuyên hiện giờ lạnh băng, khắc nghiệt, trống rỗng mà hư thoát, Kỷ Linh không rõ anh ta vì cái gì mà như vậy.



Kỷ Linh ngẩng đầu nhìn Cẩn Viên, mới vậy mà chỉ trong nháy mắt, trời đã hoàn toàn đen, đèn trong nhà Tây của Cẩn Viên đã sáng lên, ở trong màn đêm này giống như ngọn hải đăng, có vẻ ôn nhu mà sáng ngời.



Gia viên mỹ lệ là thế, lại làm Nghiêm Nghĩa Tuyên biến thành như vậy.



"Cảm ơn cậu hôm nay đã đưa tôi về." Nghiêm Nghĩa Tuyên hiếm khi khách khí, sau đó anh ta đẩy cửa xe ra rồi đi xuống.



Kỷ Linh nhìn anh ta bóng lưng thẳng tắp, đột nhiên nảy ra một ý niệm, thò người ra cửa xe.



"Này, lần sau tôi gọi anh cùng đi ăn cơm."



Câu nói của Kỷ Linh giống như chú ngữ, đột nhiên đánh vỡ băng lạnh bao phủ trên người Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Tuyên quay đầu lại, rốt cuộc cười.



"Được a, một lời đã định."



Nói xong anh ta liền hướng Kỷ Linh xua xua tay, đi vào nhà của chính mình.



Kỷ Linh dựa vào trong xe, nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên biết mất ở đằng sau cánh cửa sắt, vuốt cằm như suy tư gì.



Xem ra tình huống của Nghiêm gia, so với hiểu biết của hắn còn phức tạp hơn a.