Khó Được Kẻ Có Tiền
Chương 32 :
Ngày đăng: 04:02 19/04/20
Trên thực tế, Kỷ Linh rất khó thực hiện lời hứa hẹn của mình.
Bởi vì hắn bận quá.
Sau khi được Chung Minh Vi hiệp trợ, Kỷ Linh lập tức liền cùng phía phát hành tiếp xúc chặt chẽ. Tiến cử cho bộ phim nhập khẩu vốn dĩ chỉ từ hai công ty lũng đoạn, bên ngoài thì làm ra vẻ cạnh tranh.
Chung Minh Vi tuy rằng là một diễn viên, nhưng là cô trước kia có tiếp xúc với Tống Bá Lân, có ngàn tơ vạn sợi liên hệ với giới thương nhân, hơn nữa cô cùng bên xuất phẩm cũng có giao lưu qua lại, người ta nguyện ý bán cho cô mặt mũi.
Nhưng điểm mấu chốt có tác dụng cuối cùng, vẫn là Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Tuy rằng Nghiêm Nghĩa Tuyên chưa ra mặt, nhưng anh ta ra số tiền kia, vô hình trung đã hình thành chiêu bài của Kỷ Linh, hắn cùng người khác nói chuyện làm ăn, người ta nhìn đến không phải là hắn, mà là ba cái chữ to dựng sau lưng hắn.
Dù sao Kỷ Linh cũng đã nghĩ thông, hắn trước nay chính là thương nhân thức thời, có thể kiếm tội gì không kiếm, chỉ cần công ty hắn còn được khống chế chặt chẽ trong tay hắn, thái độ của Nghiêm Nghĩa Tuyên đối với hắn có một tia đổi mới, là Kỷ Linh cảm thấy đánh cuộc giữa hắn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng sẽ không lỗ vốn.
Kỷ Linh rốt cuộc bắt được hợp đồng tuyên truyền cho bộ điện ảnh kia, gian khổ trong đó cũng không phải ăn mấy bữa cơm là có thể miêu tả hết được.
Kỳ thật loại phim nhập khẩu này đều tự mang theo fans, thuận tiện cho việc xào nhiệt độ, hơn nữa tuyên truyền cho phim nhập khẩu có rất nhiều hạn chế, phần nhiều là nhờ cậy vào kênh truyền thông.
Sau đó đoàn làm phim sang bên này tạo thế cũng là một loại xu thế được lưu hành trong những năm gần đây, người ta tới, chỉ mở một cuộc họp báo quá mức đơn điệu, rồi yêu cầu chuẩn bị mở một hoạt động tốt, điều động người hâm mộ bộ phim tích cực tham gia, vì tăng doanh thu phòng vé mà cống hiến.
Ngoại trừ những việc đó ra, phía xuất phẩm còn yêu cầu tìm một đại sứ mở rộng ở bản địa, người này phải có lượng truy cập cường đại, có thể độc lập kéo doanh thu bán vé cho bộ điện ảnh.
Điểm này được bạn học Hà Hiểu Quang, người vẫn còn lưu tại công ty Kỷ Linh, mãnh liệt phát biểu phun tào.
"Vì cái gì nhất định phải tìm một người không liên quan tới làm quảng cáo cho bộ phim? Không phải rất kỳ quái sao? Rõ ràng không xuất hiện trong phim, lại còn muốn lừa dối fans đi xem điện ảnh, nếu fans của vị này cảm thấy bộ điện ảnh khó coi, tiếp theo mắng nó quá tệ hại, sau đó người hâm mộ nguyên bản của bộ điện ảnh cũng không vui, rồi lên tiếng chửi lại, hai bên cãi nhau thì còn có thể tăng doanh thu bán vé sao?"
Chuyên gia lảm nhảm Hà Hiểu Quang một bên ghé trên bàn viết bài tuyên truyền đăng lên WeChat Weibo, một bên điên cuồng oán giận.
Hắn kỳ thật đã năm tư đại học, nhưng là luận văn tốt nghiệp còn chưa mở đề, khóa học mỗi ngày cũng không nhiều, tương đối nhàn tản, thành ra phần nhiều thời gian là ở công ty Kỷ Linh cộng tác.
Hiện giờ công ty Kỷ Linh lớn mạnh, nhân viên cộng tác không chỉ có một mình Hà Hiểu Quang, cũng có hệ thống quản lý, nhưng Hà Hiểu Quang là cộng tác viên cấp bậc lão thành, nên Kỷ Linh cho hắn đặc quyền.
Chính là muốn nói cái gì thì nói cái đấy, đắc tội với người cũng không sợ.
Có đôi khi Kỷ Linh cũng mang theo hắn cùng đi ăn cơm, thuận tiện hỏi một chút tình huống Học viện Điện Ảnh.
Công ty Kỷ Linh sau khi phát triển mạnh mẽ, cũng không gác lại việc nâng đỡ cho học sinh Học viện Điện Ảnh, công ty hắn đã thành doanh nghiệp hợp tác với trường học, hắn giải quyết vấn đề cho một bộ phận sinh viên vào nghề, trường học cũng vì hắn cung cấp một ít nhân tài, cũng coi như đôi bên cùng có lợi.
Người này... Vẫn coi chính mình là kim chủ đâu.
Kỷ Linh thả người xuống đệm giường, nói: "Không phải tôi bị quy tắc ngầm, là người khác muốn cho tôi quy tắc ngầm."
Nghiêm Nghĩa Tuyên dừng một chút, tựa hồ lý giải hàm nghĩa của câu này, sau đó nói: "Được a, ông chủ Kỷ, đã có người chủ động đưa tới cửa rồi cơ đấy."
Kỷ Linh cười nói: "Tôi đây là trò giỏi hơn thầy."
Loại trò chơi này, Kỷ Linh trước kia cũng chơi đùa, thậm chí còn chơi thật sự mở.
Đại khái là bởi vì ánh mắt hắn đã trở nên bắt bẻ hơn trước.
Những tiểu cô nương non mềm đó, nào thú vị được như đại thiếu gia ngạo kiều tùy hứng.
Giọng nói của Nghiêm Nghĩa Tuyên ở bên kia hỏi: "Vịt đến bên miệng, ông chủ Kỷ sao còn không đi ăn?"
Kỷ Linh nói: "Tôi không thích ăn vịt, tôi thích ăn cái khác." Hắn cười nằm tốt, ám chỉ Nghiêm Nghĩa Tuyên, "Nghiêm thiếu gia mời tôi ăn đi a."
"... Cảnh cáo cậu, đừng chọc tôi, nếu không tôi sẽ làm cậu ăn không hết gói đem đi."
Kỷ linh cười phá lên.
Dù sao trời cao hoàng đế ở xa, ít nhất cũng phải chiếm được chút tiện nghi ngoài miệng chứ, Kỷ Linh sau khi cười xong, ủ rũ đánh úp lại, hạ giọng nói với Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Ngủ ngon, Nghiêm thiếu gia."
Khúc nhạc đệm nhỏ này làm Kỷ Linh bôn ba bên ngoài được thả lỏng một chút, nhưng ngay sau đó điện ảnh chiếu phim, công việc kế tiếp lại bắt đầu theo nhau mà đến.
Điện ảnh đã được chiếu, thời khắc xoát danh tiếng lại đến, chỉ có duy trì danh tiếng tốt đẹp trên giới truyền thông, thì kế tiếp doanh thu bán vé mới có thể bảo trì ổn định được.
Thực ra phim điện ảnh nhập khẩu ở phòng bán vé Trung Quốc cơ hồ đã thành biểu tượng, lực lượng phát hành ở trên internet đã đặc biệt lộ rõ, những gì tuyên truyền có khả năng làm bất quá cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.
Kỷ Linh lần này tiêu phí đại tinh lực lên bộ phim này, cái thứ nhất là cảm thụ lượng công việc khổng lồ, cái thứ hai là thâm nhập mà tiếp xúc với các rạp chiếu phim.
Kỷ Linh tự nhiên có suy tính của mình, cho nên khi phòng bán vé cuối cùng về cơ bản đã định thành kết cục, hắn đem công tác kế tiếp giao cho cấp dưới, rốt cuộc có thể bứt ra khỏi.
Kỷ Linh việc đầu tiên đi làm chính là đi tìm La Giáng.