Khó Được Kẻ Có Tiền
Chương 34 :
Ngày đăng: 04:02 19/04/20
Sau khi kịch liệt khắc khẩu dừng xuống, chỉ để lại xấu hổ nhàn nhạt.
Kỷ Linh đi đến bên người Nghiêm Nghĩa Tuyên, nghĩ nghĩ, hỏi anh ta: "Anh không sao chứ?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc nâng mắt lên, nhìn thoáng qua Kỷ Linh, nói: "Tôi thì có thể có chuyện gì?"
Sương lạnh cùng tức giận trên mặt anh ta, dần dần biến thành tràn đầy mệt mỏi.
Loại mệt mỏi này, thậm chí còn gây ấn tượng khắc sâu với Kỷ Linh hơn là phẫn nộ vừa rồi.
Phiền chán lại không thể nề hà, giống như ở trong mê cung mà không tìm thấy lối ra, giãy giụa giữa việc từ bỏ hay tiếp tục kiên trì.
Kỷ Linh nhẹ giọng hỏi anh ta: "Còn nuốt trôi cơm chứ?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh, nói: "Không đến mức đó, đi thôi."
Hai người lên xe Kỷ Linh, Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi ở bên cạnh Kỷ Linh, vẫn luôn không nói gì.
Hiện tại đúng vào giờ cao điểm, trên đường chen chúc mà náo nhiệt, nhưng hai người trong xe vẫn luôn trầm mặc, hình thành hai phía đối lập với bên ngoài.
Kỷ Linh nghĩ thầm tâm tình tốt ăn cơm bị phá hư mất rồi, cứ như vậy mà đi ăn có quỷ mới có thể ăn được, cùng với việc nuốt không trôi chi bằng đem rắc rối khai thông trước thì tốt hơn.
Hắn mở miệng hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Các anh vì cái gì mà tranh chấp vậy?"
Bởi vì là chuyện công ty, kỳ thật giữa các quản lý có tranh luận là chuyện bình thường, Kỷ Kinh trước kia cũng thường xuyên đập bàn đập ghế với người ta, nhưng thông thường là hướng về công việc không hướng về người, kiểu như Nghiêm Nghĩa Lễ rời khỏi công ty rồi mà vẫn còn muốn đuổi theo chất vấn thế này, thật sự hiếm thấy.
Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn luôn trầm mặc, Kỷ Linh thiếu chút nữa cho rằng anh ta sẽ không nói, nhưng anh ta lại mở miệng.
"Không có gì."
Chuyện này đâu phải một câu trả lời có lệ không có gì là có thể bỏ qua.
Kỷ Linh tiếp tục nói: "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ tiếp tục phát giận cơ, kết quả anh còn khắc chế hơn so với tôi tưởng tượng."
Nghiêm Nghĩa Tuyên cười lạnh một chút, nói: "Vậy không phải thật sự thành thiếu gia tùy hứng trong miệng người khác sao? Hơn nữa chuyện này cùng cậu không liên quan, có phát hỏa với cậu cũng vô dụng."
Kỷ Linh nghĩ thầm đúng là không liên quan tới tôi, nhưng là hai anh em cãi nhau, tôi đúng lúc gặp được, chẳng lẽ còn có thể làm bộ không phát hiện?
Nghiêm Nghĩa Tuyên lại lần nữa đem đuôi lời nói nuốt xuống.
Kỷ Linh cảm thấy hắn hôm nay đã tiếp xúc được tới rất nhiều tình huống của Nghiêm gia, nếu còn tiếp tục ép hỏi, sẽ khiến cho Nghiêm Nghĩa Tuyên phản cảm, hơn nữa xem Nghiêm Nghĩa Tuyên trút xuống nhiều như vậy, tâm tình tựa hồ tốt lên không ít, hắn hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Nói nhiều như vậy, có phải cảm thấy đã đói bụng hay không? Rốt cuộc có thể ăn cơm rồi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên tức giận mà quét mắt liếc hắn một cái, nói: "Cũng chỉ biết ăn."
Kỷ Linh cười nói: "Anh không biết đó thôi, tôi qua nơi khác chạy hoạt động phải ở khách sạn, lúc ăn đều là ăn cơm khách sạn, chỉ có thể nói là đáng sợ."
Nghiêm Nghĩa Tuyên hờ hững nói: "Không ăn qua, không biết."
Kỷ Linh cười ha ha, đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Đến nơi rồi, xuống xe đi thiếu gia."
Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên nghĩ, vừa rồi Nghiêm Nghĩa Lễ rống lên với anh, nói anh không cần vĩnh viễn làm một tiểu thiếu gia. Nghiêm Nghĩa Lễ gọi anh thiếu gia mà tràn ngập khinh thường cùng châm chọc, nhưng Kỷ Linh cũng luôn mồm gọi Nghiêm thiếu gia dài Nghiêm thiếu gia ngắn, anh lại không cảm thấy phản cảm.
Giữa châm chọc cùng thân mật, Nghiêm Nghĩa Tuyên tự nhiên là phân biệt ra được.
Tức giận vừa rồi theo dọc đường đi đã bị lặng yên hóa giải, Kỷ Linh nhìn như không nói thêm gì, nhưng lại từng bước từng bước một dẫn dắt anh thổ lộ ra, đều là tràn ngập dụng tâm.
Nghiêm Nghĩa Tuyên đi xuống xe, nhìn Kỷ Linh chạy tới bãi đậu xe, có chút kinh hãi.
Chuyện anh cùng Nghiêm Nghĩa Lễ, nói ra ngoài sẽ khiến người gièm pha xấu hổ, anh vốn định không đi để ý tới, lãnh đạm xử lý, nhưng Nghiêm Nghĩa Lễ từng bước ép sát, oán hận chất chứa lâu dài dẫn đến hắn bộc phát ra, khiến anh cũng mất khống chế theo lên.
Khả năng áp lực đã lâu, phiền muộn trong lòng không được nói ra, cho nên mới hoàn toàn bùng nổ như vậy.
Bây giờ sau khi cùng Kỷ Linh nói chuyện, anh thế nhưng cảm thấy nhẹ nhàng lên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn Kỷ Linh đã dừng xong xe đi tới.
Người này phảng phất như có ma lực vậy, luôn khiến người ta nhịn không được đi theo bước đi của hắn, chậm rãi rơi vào trong bẫy rập của hắn.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
_(:з" ∠)_ vấn đề thương nghiệp xin đừng tích cực.