Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 35 :

Ngày đăng: 04:02 19/04/20


Trong lúc ăn cơm, Nghiêm Nghĩa Tuyên không còn nói tới chuyện Nghiêm Nghĩa Lễ nữa, Kỷ Linh cũng không tiếp tục hỏi thêm gì.



Sau khi cơm nước xong, Kỷ Linh cảm thấy hứng thú như có chút rã rời, hắn vốn dĩ hào hứng mà tới, lại gặp phải tên sát tinh mũi hếch lên trời Nghiêm Nghĩa Lễ này, tuy rằng về sau Nghiêm Nghĩa Tuyên có vẻ đã khôi phục bình thường, nhưng cái cảm giác xấu hổ bị người nhìn thấu thì vẫn còn.



Biết là như vậy, Kỷ Linh vẫn luôn có chút không cam lòng.



Kỷ Linh nhìn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, anh ta tựa hồ không có loại cảm giác này, sau khi cơm no rượu đủ biểu tình lại lười biếng không chút để ý, anh ta xoay đầu đón nhận tầm mắt Kỷ Linh, hỏi: "Làm sao vậy?"



Kỷ Linh nghĩ thầm, thật sự cũng chỉ là ăn cơm thôi sao? Cái gì khác đều không có? Thế này không giống Nghiêm Nghĩa Tuyên a.



Kết quả Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sự nói: "Đưa tôi về nhà."



"..." Kỷ Linh hỏi, "Là về nhà nào?"



Nhà khách sạn, nhà chung cư hay là nhà hoa viên?



Nghiêm Nghĩa Tuyên ngắm ngắm Kỷ Linh nói: "Nhà lần trước cậu qua ấy, đường Trung Xuyên."



Hóa ra là về Cẩn Viên gia.



Kỷ Linh xem như hiểu được, cái chung cư cùng căn phòng khách sạn kia của Nghiêm Nghĩa Tuyên không có gì khác nhau, đều chỉ có thể xem như chỗ ăn chơi, bình thường đưa hồ bằng cẩu hữu(*), oanh oanh yến yến tới chơi chơi, chỉ có Cẩn Viên gia mới thật sự là nhà.



((*) Hồ bằng cẩu hữu: bạn xấu, nhưng trong trường hợp này là đồng chí đó)



Kỷ Linh tốt xấu gì cũng là người đã trải qua hai đời, lúc này cũng chỉ có thể lại lần nữa làm thằng kéo xe, đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Di giá hồi phủ nào, Nghiêm thiếu gia."



Lần này Nghiêm Nghĩa Tuyên không ngồi trên ghế phụ, mà ngồi vào ghế sau, vừa lên xe là bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.



Kỷ Linh nghĩ thầm giờ thì thật sự thành tài xế rồi.



Nơi đã đi qua một lần, không thể nói là rất quen thuộc, nhưng cũng không cần quá ỷ lại vào hướng dẫn, Kỷ Linh vừa lái xe, vừa nghĩ Nghiêm Nghĩa Tuyên sẽ về Cẩn Viên ở, Nghiêm Tế Sinh ở lại viện điều dưỡng, vậy Nghiêm Nghĩa Lễ cùng em gái Nghiêm Duyệt Thi cũng sẽ ở Cẩn Viên sao?



Nếu Nghiêm Nghĩa Lễ cũng ở tại đó, Nghiêm Nghĩa Tuyên ban ngày làm việc đều gặp anh ta, buổi tối về nhà cũng phải ở cùng một mái hiên, vậy sẽ thật là một chuyện đáng sợ.



Kỷ Linh thong thả nghĩ, bất tri bất giác đã tới nơi.



Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn nhắm mắt.



Anh ta là thật sự mệt mỏi.



Kỷ Linh an tĩnh chờ một hồi.




"..." Đừng tưởng rằng lần nào cũng có thể đánh lén thành công nhé, Kỷ Linh câm nín hỏi: "Anh muốn làm gì?"



Khóe môi Nghiêm Nghĩa Tuyên treo nụ cười, lại có vẻ không có ý tốt, anh ta dứt khoát trực tiếp đẩy Kỷ Linh một cái, mạnh mẽ đẩy Kỷ Linh vào trong phòng: "Tôi đưa cậu vào đây là muốn làm cái gì, chẳng lẽ trong lòng cậu còn chưa rõ ràng?"



Nói không rõ là giả, hai người trong tối ngoài sáng trêu chọc nhau nhiều ngày như vậy không biết bao nhiêu lần, lúc này còn làm bộ thánh nhân thì cũng quá giả, nhưng cũng không cần lần nào cũng phải đánh lén đi?



Nghiêm Nghĩa Tuyên đem cổ áo kéo ra, đi lên phía trước không ngừng, cơ hồ bức Kỷ Linh đến sát mép giường, anh ta kéo Kỷ Linh qua, ôm lấy eo Kỷ Linh bằng một tay, gắt gao ôm chặt lấy, còn miệng thì trực tiếp gặm lên.



Động tác của Nghiêm Nghĩa Tuyên có chút thô bạo, Kỷ Linh bị hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp xông tới thiếu chút nữa bức điên, hắn giơ tay ở dưới sự kiềm chế của Nghiêm Nghĩa Tuyên đè lại vai của anh ta, không cam lòng mà phản kích lại, môi răng hai người cắn xé lẫn nhau, ai cũng không chịu buông tha, trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở.



Nghiêm Nghĩa Tuyên tiếp tục ép lên phía trước, Kỷ Linh không vững một cái, hai người cùng ngã song song lên giường đệm.



Kỷ Linh tiếp xúc đến giường mềm mại, mới ý thức được nguy cơ, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên ấn chặt hắn, một chút ý tứ buông ra đều không có, động tác còn càng ngày càng quá mức. Kỷ Linh ở trong lòng nổi lên chuông cảnh báo, uốn gối ngăn cách thân thể Nghiêm Nghĩa Tuyên, đôi tay cầm eo anh ta, toàn thân dùng lực một chút, nương theo đệm giường trở mình một cái, đổi vị trí với Nghiêm Nghĩa Tuyên.



Đùa sao, hắn mỗi ngày đều chạy bộ, hơn nữa còn luyện thuật cưỡi ngựa lúc rảnh, chẳng lẽ lại tốn thời gian vô ích?



Bây giờ biến thành Kỷ Linh đè lại Nghiêm Nghĩa Tuyên, miệng hai người rốt cuộc tách ra, Kỷ Linh ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống Nghiêm Nghĩa Tuyên.



Nghiêm Nghĩa Tuyên bị đánh gãy, vô cùng không vui, anh ta nguy hiểm mà nheo đôi mắt lại, nhìn Kỷ Linh nói: "Đừng nói với tôi là cậu không muốn, tôi cũng không tin cậu một chút hứng thú đều không có."



Kỷ Linh thừa nhận hắn đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên quả thực là có hứng thú về phương diện này, một thời gian dài như vậy đến nay đã bị anh ta thay đổi một cách vô tri vô giác, Kỷ Linh vốn tự cho rằng mình đối với nam sắc không có cảm giác, dần dần cũng cảm thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên phi thường xinh đẹp, có đôi khi nhịn không được muốn tới đụng chạm.



Kỷ Linh là người sẽ không cố ý áp đi dục vọng của mình, hơn nữa nếu lại tiếp tục kéo kéo đẩy đẩy không khỏi quá mức làm ra vẻ.



Nhưng có một việc hắn vẫn rất kiên trì.



Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy hắn trầm mặc, cho rằng hắn đã cam chịu, lại duỗi tay ra cởi quần áo, Kỷ Linh vội vàng đè lại anh ta.



Nghiêm Nghĩa Tuyên nhướn mày, hoàn toàn không vui, anh ta tức giận nói: "Cậu còn muốn cùng tôi chơi trò mập mờ? Nhất định phải ép tôi dùng thân phận kim chủ bức cậu đi vào khuôn khổ? Cậu không thể tình nguyện một chút sao?"



Kỷ Linh chậm rãi bắt lấy tay anh ta, đặt ở bên miệng hôn một cái, sau đó hắn bình tĩnh mà nói: "Tôi không phải không tình nguyện, bất quá..."



"Tôi không làm người ở dưới."



——————————



Tác giả có lời muốn nói



_(:з" ∠)_ Đổi nhãn thành ngọt văn.