Khó Được Kẻ Có Tiền
Chương 71 :
Ngày đăng: 04:02 19/04/20
Phiên ngoại: Báo thù
Kỷ Linh cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi ở trong phòng, trầm mặc mà nhìn ba người đối diện.
Giám đốc hội sở đầy mặt cười nịnh nọt dẫn hai cô nàng tới, cũng nhìn bọn họ.
Kỷ Linh cảm thấy sáu con mắt đối diện như con sói đói trong rừng rậm, phát ra lục quang, nhìn hắn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa như nhìn dê béo.
Con người bây giờ đều đáng sợ như vậy sao, có phải lập trường quá mỏng manh rồi không?
Hôm nay xem như bị người bày một vố, vốn là có một phú thương mời Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Kỷ Linh tới ăn cơm, đặt chỗ ở hội sở này, Kỷ Linh liền biết khẳng định sẽ phải có xã giao, hắn nghĩ lá mặt lá trái một chút, lừa gạt cho qua rồi bỏ đi.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới cuối cùng sẽ bị ấn ngồi trên ghế lô, giám đốc hội sở còn mang theo hai cô nàng tới đây, chẳng phải rõ ràng là muốn cho bọn họ mắc sai lầm hay sao.
Hai cô gái kia thấy hai vị lão tổng ngồi trên sô pha, cảm thấy vận khí hôm nay thật sự không tồi, một người là công tử giàu có nổi danh khắp vùng, người còn lại tuy rằng thoạt nhìn là gương mặt mới, nhưng trang phục trên người vừa thấy cũng biết rất đắt tiền.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, hai chàng trai này...
Mặt đẹp a!
Có đôi khi mặt thậm chí còn quan trọng hơn tiền.
Nhìn tụi nhà giàu mới nổi mỡ màng quen rồi, đột nhiên có hai người giá trị nhan sắc cao tới, một anh tuấn một trí thức, quả thực giống như bất chợt trúng sổ số.
Không chỉ có thể vớt một bút lại còn làm lòng người vui sướng.
Mắt thấy hai cô nàng dưới sự sắp xếp của gã giám đốc muốn xích lại gần, Kỷ Linh vội vàng ngăn cản, quay đầu nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Khóe miệng Nghiêm Nghĩa Tuyên ngậm cười, cũng nhìn Kỷ Linh, trong mắt tràn đầy hài hước.
Kỷ Linh biết anh đây là muốn xem kịch, trong lòng thở dài, nhận mệnh mà tiếp thu nhiệm vụ, đối với giám đốc nói: "Mang người đi đi, lấy chút rượu tới là được."
Giám đốc sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, cười nói: "Vậy đổi hai cậu trai tới đây."
Kỷ Linh quả thực không biết nên khen gã hay là nên mắng gã, nói: "Ai cũng không cần tới, rượu là được."
Giám đốc cùng hai cô gái trẻ kia nhìn nhau, sau đó nói: "Chuyện này... Nếu đưa đi rồi, người ta trách tội xuống dưới, chúng tôi cũng có chút khó xử."
Kỷ Linh hiểu rõ ý gã, nói: "Cho người lui đi, có chi phí gì tôi trả."
Giám đốc có bảo đảm, lúc này mới hoan thiên hỉ địa mà dẫn người rời khỏi phòng.
Nghiêm Nghĩa Tuyên từ đầu đến cuối vẫn luôn ở một bên xem diễn, chờ tới khi trong phòng khỉ còn anh cùng Kỷ Linh, lúc này mới lạnh nhạt mà nói: "Thế nào lại cho người đi, anh thấy cái cô ngực lớn kia rất vừa ý em, dù sao cũng có người đài thọ, tội gì không hưởng một đêm đẹp."
Kỷ Linh cười cười, nói: "Chính là em cảm thấy cô có đôi mắt lớn kia khá được, nhưng người ta lại cứ hướng đôi mắt to nhìn anh, làm sao bây giờ, em không có hi vọng."
Cái gọi là giặc cùng đường, luôn là cho rằng mình có thể lật ngược lại tình thế.
Lúc này chỉ cần dụ dỗ một chút, liền sẽ rơi vào bẫy rập càng sâu hơn.
Gã dựa vào cái gì cho rằng chỉ cần mượn được tiền là có thể vượt qua được cửa ải khó khăn chứ, những kẻ cho mượn tiền không cần bảo đảm thường thường đều là những kẻ ăn thịt người không nhả xương.
Kỷ Linh nhìn một đám nam nhân thô kệch cao lớn bắt được gã thổ hào kia kéo tới, đem ấn trên mặt đất làm gã không có biện pháp chạy trốn lần nữa.
Kỷ Linh nghiêm túc mà đối với người cầm đầu nói: "Cảm ơn anh, Khiên ca."
Người đàn ông đeo mắt kính được gọi là Khiên ca kia, đúng là chủ nợ của giám đốc tiền nhiệm công ty những ngày mới đầu, khi ấy Kỷ Linh còn tìm Nghiêm Nghĩa Tuyên mượn tiền, mua lại công ty từ tay anh ta.
Khiên ca mấy năm nay tựa hồ không có gì thay đổi, vẫn là vẻ lịch sự văn nhã, hắn xua xua tay nói: "Cảm ơn với không cảm ơn gì, cậu giới thiệu công việc cho bọn anh, còn ơn huệ nỗi gì."
Khiên ca phân phó thủ hạ, nói: "Áp giải gã về nhà một chuyến, lục soát kĩ càng xem còn gì đáng giá không."
Khiên ca làm loại công việc này, kiếm tiền là ở phần lãi vay, thu hồi tiền vốn mới chỉ là bắt đầu, vĩnh viễn cũng không trả hết được lãi vay mới chân chính làm người ta tuyệt vọng.
Gã thổ hào kia sợ là chẳng thể chạy thoát nổi.
Kỷ Linh hỏi: "Các anh định xử lý gã thế nào?"
Khiên ca đẩy đẩy kính mắt, nói: "Cái khẩu khí này của cậu, làm như bọn anh hung ác lắm ấy, bọn anh làm việc trước nay đều rất văn minh, cùng lắm là cho gã xuống biển tắm một trận, hoặc là đi châu Phi đào quặng gì đó, thật sự rất thân thiện."
Kỷ Linh vươn tay bắt tay hắn, nói: "Các anh tốt bụng như vậy, tôi an tâm rồi."
Khiên ca đánh giá Kỷ Linh, nói: "Ai, sớm biết cậu hiện tại lăn lộn tốt như vậy, lúc ấy anh hẳn là nên đầu tư cho cậu chút tiền, vậy thì giờ đã có thể nằm thu tiền lãi rồi, việc gì còn phải mệt sống mệt chết ở bên ngoài như vậy chứ."
Kỷ Linh cười cười, nghĩ thầm, tha cho hắn đi, hắn cũng không muốn cùng "Kẻ sĩ văn minh" quan hệ quá sâu đâu.
Khiên ca mang theo người lôi gã thổ hào đang khóc réo không thôi nghênh ngang rời đi.
Kỷ Linh nhìn đám người kỳ quái kia biến mất khỏi tầm nhìn của mình, cuối cùng thở dài một hơi.
Kỷ Linh biết mình cũng không thể đảm đương vai trò thẩm phán linh tinh gì, hắn chỉ cảm thấy hắn trở thành chủ nhân mới của khối thân thể này, thì phải có trách nhiệm làm một số việc.
Có đôi khi hắn nghĩ thầm, nếu hắn không xuyên tới đây, có phải Kỷ Linh chân chính cũng sẽ ở một nơi khác mà bình tĩnh sinh sống hay không.
Có đôi khi hắn lại nghĩ, nếu trọng sinh xuyên không có thể tồn tại, thì thế giới này khả năng sẽ có kiếp sau.
Kỷ Linh ngẩng đầu nhìn lên trời.
Mặc kệ là trọng sinh hay có kiếp sau, hy vọng cậu ta sẽ không còn chịu thương tổn nữa, có thể tự tin đường hoàng mà sống.