Khó Được Kẻ Có Tiền
Chương 72 :
Ngày đăng: 04:03 19/04/20
Phiên ngoại: Trọng sinh (1)
"Ông chủ, ông chủ? Chủ tịch!"
Kỷ Linh mở choàng mắt.
Hắn còn có chút chưa rõ tình hình, cảm giác bị đánh thức làm cho hắn trở nên chậm chạp, nhưng nháy mắt sau hắn lại bị tình cảnh trước mắt hấp dẫn lực chú ý.
Hắn vốn dĩ hẳn đang nằm trên giường lớn ở Cẩn Viên, cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên an ổn mà ngủ, nhưng trong lúc mơ ngủ hắn cảm giác có người gọi hắn, hắn mở to mắt, phát hiện chính mình ở trong một chiếc xe.
Mà chiếc xe này đang cấp tốc chạy băng băng trên đường, bên ngoài xe một màu đen nhánh, mưa to giàn giụa, nước mưa nện trên thân xe phát ra tiếng vang rất lớn, cửa sổ xe bị bao phủ trong màn mưa, cần gạt nước nỗ lực làm việc, ý đồ mở ra một tầm nhìn nhỏ nhoi.
Kỷ Linh không thể tưởng tượng mà mở to hai mắt, cảnh tượng này, làm sao quen thuộc như vậy!
Hắn ngồi ở ghế sau xe, nhìn về phía vị trí tay lái, người ngồi nơi đó chính là cựu trợ lý của hắn.
"Tôi còn tưởng ngài đã ngủ rồi." Trợ lý nói, gã dừng một chút, tiếp tục: "Lần đầu ông chủ đi Mỹ lại không định trước ngày về."
Càng nghe càng thấy quen tai, nhưng Kỷ Linh lại bị thân thể của mình hấp dẫn lực chú ý.
Hắn nâng tay lên, nhìn cổ tay áo sơ mi lộ ra khỏi áo khoác, đường viền tơ vàng, bên trên đính một cái nút tay áo bằng đá quý hình vuông ổn trọng.
Hắn thu năm ngón tay lại, xương tay hiện lên rõ ràng, bàn tay rất lớn, cùng bàn tay trắng nõn thon dài của Kỷ Linh không giống nhau.
Trợ lý không thấy hắn đáp lại, tự mình nói tiếp: "Mặc kệ thế nào, ông chủ nói vậy là đã sắp xếp ổn thỏa. Ngài chính là như vậy, không chấp nhận được người khác không làm theo suy nghĩ của ngài, ngài có biết không ngài kỳ thật là một người cuồng khống chế?"
Kỷ Linh tựa hồ vẫn không nghe lời gã nói, mà xoay đầu.
Bên ngoài là mưa đêm đen, đèn đường đều như bị nước mưa dập tắt, chút ánh sáng hắt lại đây cũng không rõ ràng, ánh đèn bên trong xe chiếu lên cửa sổ xe, làm cho tấm kính có tác dụng như một tấm gương soi.
Kỷ Linh nhìn khuôn mặt hiện lên trên cửa sổ xe, đường nét khắc sâu, ngũ quan lập thể, diện mạo điển hình của người phương Bắc, cùng khuôn mặt tuấn tú tinh xảo trong gương ngày thường hoàn toàn khác biệt.
Kỷ Linh xác định ra một chuyện, làm hắn khiếp sợ.
"... Nam nhân như ngài vô cùng có mị lực, ở bên cạnh ngài rất khó không thích ngài... Ngài lấy tình yêu làm trò tiêu khiển, lại không biết người khác chân thành."
Trợ lý còn đang đứt quãng mà nói, gã càng nói nhiều, biểu hiện cảm xúc trên mặt càng dần dần mất khống chế.
Kỷ Linh đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời gã.
"Tôi biết."
Trợ lý sửng sốt.
Kỷ Linh lần nữa kìm xuống quái dị trong lòng, ngồi trong văn phòng triệu hoán trợ lý riêng của hắn.
Trợ lý tựa hồ đã trải qua một đêm suy nghĩ, thời điểm tới đã bình tĩnh hơn nhiều.
Kỷ Linh nhìn đôi mắt gã, nói: "Tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu."
Trợ lý còn muốn phản bác, nhưng hắn chủ động nói: "Không phải vì lý do gì khác, mà là vì tôi đã có người muốn làm bạn cả đời, cho nên không cách nào phân tâm cho những người khác."
Trợ lý sợ ngây người, gã hoàn toàn không thể ngờ được vị chủ tịch luôn luôn kiêu ngạo không để người khác vào mắt, sẽ nói ra câu "Làm bạn cả đời" như vậy.
Gã suy nghĩ nửa ngày, nghi hoặc hỏi: "Là Chung tiểu thư sao?"
Kỷ Linh sửng sốt, sau đó vô lực mà đỡ đỡ trán.
Trời ạ, còn có Chung Minh Vi...
Như thế nào có nhiều việc cùng nhiều người phải xử lý như vậy?
Đây quả thật là báo ứng của hắn.
Kỷ Linh hít vào một hơi nói: "Không phải cô ấy, tôi cũng sẽ nói rõ ràng cho cô ấy."
Trợ lý nháy mắt lộ ra thần sắc phức tạp.
Bất quá mọi chuyện hoàn toàn phát triển ra ngoài dự kiến của trợ lý, ngày hôm qua đoán chừng là hoàn cảnh cho phép, khiến gã xúc động một hồi, gã vốn tưởng rằng sẽ bị sa thải, kết quả ông chủ còn ôn tồn mà giải thích với gã, thật sự làm gã giật mình.
Ông chủ của gã tựa hồ chưa phát hiện ra, làm như vậy sẽ làm hảo cảm của gã càng sâu.
Nhưng ngay từ đầu gã đã biết, bản thân mình không có bất kỳ cơ hội nào.
Trợ lý rốt cuộc trở lại bình thường, chủ động yêu cầu rời đi, Kỷ Linh đồng ý.
Chờ sau khi trợ lý ra ngoài, Kỷ Linh nhìn nhìn đồng hồ, đã không kịp đi tìm thêm bất luận kẻ nào nữa.
Hắn kìm xuống xúc động muốn lập tức đi thành phố S, đứng dậy khởi hành hướng sân bay.
Khi hừng đông đến nước mưa cũng đã rút đi, trời quang mây tạnh, chuyến bay quốc tế dần dần khôi phục bình thường.
Đêm qua Kỷ Linh còn ở Cẩn Viên bình thường mà ăn cơm, bình thường mà cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên đấu võ mồm, hiện giờ lại phải đi Mỹ gặp em trai.
Kỷ Linh vừa chờ máy bay vừa nghĩ, ông trời đây là chơi hắn.