Khó Được Kẻ Có Tiền
Chương 73 :
Ngày đăng: 04:03 19/04/20
Phiên ngoại: Trọng sinh (2)
Kỷ Linh đứng trước mặt cỏ, nhìn Tống Quý Kỳ mặc trang phục tiến sĩ, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa hối hận.
Hắn đã từng bỏ qua một trong những khoảng khắc vinh quang nhất của em trai, may mà hôm nay có thể đền bù trở lại.
Tống Quý Kỳ lúc này, chưa trở thành một thương nhân thành phục khéo léo đưa đẩy, vẫn mang theo vẻ thư sinh như cũ, trên mặt treo nụ cười đơn thuần mà ấm áp, đang cùng bạn học trò chuyện.
Hoàn cảnh thế nhưng lại có thể thay đổi một người như thế, sau khi em trai hắn chưởng quản Tống thị, cho dù cuối cùng bọn họ có nhận lại nhau, Tống Quý Kỳ cũng không thể trở lại dáng vẻ học sinh này.
Kỷ Linh thừa nhận đây là do hắn tạo thành.
Vụ tai nạn xe của hắn mang đến cho Tống Quý Kỳ một trận đả kích, sau đó đem cục diện rối rắm ném lên trên người cậu, dùng phương pháp vội vàng mà tàn khốc ép buộc cậu trưởng thành.
Kỷ Linh nghĩ, trước kia sao hắn lại có thể hẹp hòi đến vậy, cư nhiên thời thời khắc khắc phòng bị Tống Quý Kỳ.
Tống Quý Kỳ sau khi cùng bạn học nói chuyện xong, hướng bên này đi tới.
"Đại ca lần này định ở lại mấy ngày?" Hai anh em tản bộ bên rìa sân cỏ, Tống Quý Kỳ hỏi.
Hiển nhiên còn có rất nhiều rất rất nhiều việc chờ Kỳ Linh, hắn nói: "Anh không ở lại được lâu, lập tức phải về nước rồi."
Tống Quý Kỳ bất đắc dĩ mà nói: "Cũng phải, anh đều luôn rất bận rộn."
Kỷ Linh vỗ vỗ bờ vai cậu, nói: "Lần này thật sự là chuyện vô cùng khẩn cấp." Hắn phải chạy nhanh về truy lão bà.
Nhưng Tống Quý Kỳ vẫn một bộ dạng không tin, nói: "Đối với anh mà nói, công việc chính là chuyện khẩn cấp nhất."
Cậu rất ít khi oán giận, sau khi nói xong thì hơi hơi nhíu mày, tựa hồ cảm thấy mình nhiều lời, lập tức bổ sung: "Không có việc gì, anh cứ đi đi, em sau khi thu dọn xong cũng sẽ về nước."
Kỷ Linh thấy em trai săn sóc hiểu chuyện như vậy, đột nhiên nảy ra một ý, hỏi cậu: "Anh vẫn chưa từng cẩn thận hỏi thăm em tính toán thế nào sau khi tốt nghiệp."
Tống Quý Kỳ nói: "Em muốn tiếp tục đào tạo sâu, sau đó tiếp tục nghiên cứu chi tiết chuyên ngành của em."
Kỷ Linh trầm ngâm một chút, cười hỏi: "Không định trở về làm việc cho công ty trong nhà sao?"
Tống Quý Kỳ nghe hắn nói xong thì sửng sốt.
Cậu vẫn luôn kiệt lực tránh nhắc đến chuyện công ty với đại ca, sợ bị hiểu lầm, do đó bo bo giữ mình, chính là hiện giờ đại ca lại chủ động hỏi cậu.
Điều này thật là... Thật là quá kỳ diệu.
Lúc uống quá nhiều thì sẽ không trở về Cẩn Viên, mà đi lên căn phòng lầu trên, cùng nhau tắm rửa, sau đó ở trên giường lăn vài vòng.
Phòng khách trên đó có cửa sổ sát đất nhìn ra toàn cảnh, Kỷ Linh đã từng đè Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trên tấm kính cửa sổ, một bên nhìn cảnh đêm thành phố, một bên làm, đó là trải nghiệm khó có thể quên được.
Cho nên Kỷ Linh vô cùng thích nơi này.
Đáng tiếc tất cả những thứ đó, hiện giờ Nghiêm Nghĩa Tuyên lại không biết.
Hai người ngồi đối mặt, Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn luôn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn người đối diện, Kỷ Linh cúi đầu cười cười, dẫn đầu mở miệng nói: "Nghiêm tiên sinh dọc theo đường đi đều đánh giá tôi, có nhìn ra cái gì không?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên như suy tư gì mà nói: "Tống tiên sinh cho tôi ấn tượng có chút khác biệt."
Bọn họ không phải chưa từng giao lưu, nhưng Tống Bá Lân lúc ấy giống bây giờ sao?
Kỷ Linh nhướn mày, có thâm ý khác hỏi: "Khác biệt thế nào? Em cảm thấy là biến tốt hơn, hay là xấu hơn?"
Khẩu khí của hắn đã có chút du củ, thậm chí còn thân mật tới mức lưu manh, nhưng thái độ của hắn hào phóng mà tiêu sái, đều có hương vị thành thục, làm cho lời trêu đùa cũng trở thành đương nhiên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nở nụ cười, sờ sờ cằm mình, nói: "Tống tiên sinh...... Trở nên thú vị hơn."
Nghiêm Nghĩa Tuyên bị khơi mào hứng thú, tiếp tục hỏi: "Cho nên không bằng Tống tiên sinh nói xem chuyện rốt cuộc là như thế nào, vì cái gì lúc ấy anh lại gọi điện cho tôi, anh cùng cậu con trai trong bệnh viện kia là quan hệ gì vậy?"
Chuyện này hắn nên trả lời thế nào đây...
Kỷ Linh nghĩ, chẳng lẽ nói mình trọng sinh hai lần?
Hắn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Người yêu đã từng quen thuộc hiện giờ xem hắn như người xa lạ, hắn muốn tìm về quan hệ giữa bọn họ, chính là phải làm thế nào để Nghiêm Nghĩa Tuyên lại lần nữa yêu mình.
"Tôi cùng người trong bệnh viện có chút quan hệ sâu xa, ngày đó tìm được Nghiêm tiên sinh chỉ do trùng hợp, nhưng lần này tới thành phố S là tôi đặc biệt tới." Kỷ Linh biết nói những lời này không thể làm cho Nghiêm Nghĩa Tuyên tin tưởng, nhưng không sao.
Con người chỉ cần bị một chuyện chấn động hơn hấp dẫn lực chú ý, những chuyện khác dù không hợp lý đều sẽ bị tạm thời quên mất.
Bọn họ đã từng hợp nhất một lần, từng trải qua rất nhiều chuyện mới đi đến cùng nhau.
Lúc này đây, Kỷ Linh cảm thấy không cần phải thử hay làm trò ái muội gì, hắn quyết định đánh trực tiếp.
Hắn nhìn vào đôi mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên, chân thành tha thiết mà nói: "Tôi tới nơi này là muốn gặp em, tôi đối với em sinh lòng hảo cảm."