Khô Lâu Họa

Chương 13 : Bộ vương

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Đinh Thường Y hỏi liền một mạch:



– Tại sao ngài tham gia Vô Sư Môn? Tại sao ngài cứu chúng tôi? Ngài muốn hại chúng tôi hay muốn cứu chúng tôi? Làm sao ngài biết chúng tôi bị oan uổng? Rõ ràng biết chúng tôi bị oan uổng tại sao ngài còn trơ mắt nhìn Quan đại ca chết, nhìn Vô Sư Môn bị hủy? Rốt cuộc ngài muốn làm gì? Ngài đến đây làm gì? Ngài còn muốn làm gì nữa?



Mọi người đều đang chờ Lãnh Huyết trả lời.



“Chúng ta phải đi thôi”. Lãnh Huyết nói:



“Vừa đi vừa nói, bằng không truy binh sẽ lại đến, để bị vây lại lần nữa thì khó lòng mà đột vây được”.



Đôi mắt đẹp của Đinh Thường Y liếc xéo chàng một cái, hỏi:



– Có một chuyện, ngài nhất định phải trả lời rồi mới đi.



Đinh Thường Y nói vậy đương nhiên rất vô lý, bởi vì đi hay không chỉ quan hệ tới an nguy của nàng, Cao Phong Lượng và Đường Khẩn, còn về Lãnh Huyết có đi hay không thì gần như hoàn toàn không khẩn yếu, Đinh Thường Y lại nhất định bắt chàng phải trả lời câu hỏi của nàng mới đi. Bất quá, câu nói này từ miệng của Đinh Thường Y nói ra, lại không hề khiến người ta có cảm giác bá đạo, chỉ như một vị tiểu tỷ tỷ đang đùa nhau với đệ đệ của mình mà thôi.



– Ngài đang sợ một người?



Mục quang Lãnh Huyết đột nhiên sắc lạnh.



– Ngài đang sợ ai?



Đồng tử Lãnh Huyết co thắt lại.



Hồi lâu sau, chàng mới đáp:



– Lý Huyền Y.



Ba chữ này vừa thổ ra, phảng phất như ba miếng băng cùng lúc đập vào mặt Đinh, Cao, Đường ba người.



Cao Phong Lượng thất thanh nói:



– Bộ Thần Lý Huyền Y ...!



Lãnh Huyết lắc đầu:



– Ông ta không phải Bộ Thần, Bộ Thần là Liễu Kích Yên năm xưa, còn ông ta là Vương trong những người như chúng ta, chúng ta đều gọi ông ta là Bộ Vương ...



Bộ Thần Liễu Kích Yên ba năm trước trong vụ "Hung Thủ" biết pháp, phạm pháp, cuối cùng tự mình hại mình, chết dưới kiếm của Lãnh Huyết.



Trước đây Lãnh Huyết luôn bị người đời cho rằng chàng không xứng đáng ở trong Thiên Hạ Tứ Đại Danh Bộ, nhưng kể từ sau trận chiến đó, địa vị của chàng trong Tứ Đại Danh Bộ liền trở nên không kém gì so với ba người kia.



Đinh Thường Y nói:



– Năm xưa Bộ Thần Liễu Kích Yên cũng chết trong tay ngài, bây giờ chỉ một Bộ Vương nhỏ bé ...



Lãnh Huyết ngắt lời:



– Võ công của Bộ Vương không thể xem thường, không thể đem so sánh với Liễu Kích Yên ... Tuy ông ta chưa gặp ta bao giờ, nhưng bảy năm trước, nhờ ông ta và thế thúc cùng khởi tấu Thánh Thượng, tiến cử chúng ta, nên chúng ta mới có thể thuận lợi mà thăng làm bộ khoái của Thánh Thượng, có quyền tiền trảm hậu tấu ...



Ngữ điệu của chàng hơi cao lên một chút:



– Ta giết Liễu Kích Yên bởi vì hắn lợi dụng việc công để trả thù riêng, lạm dụng chức quyền ... Bộ Vương thì không giống vậy, ông ta là một bộ khoái tốt, tận trung với Thánh Thượng và chức trách của mình.



Hai mắt chàng sáng rực lên:



– Gia Cát tiên sinh trước đây thường khuyên răn chúng ta, phải học tập hai vị bộ đầu tiền bối, một vị là Thần Bộ Lưu Độc Phong, vị thứ hai chính là Bộ Vương Lý Huyền Y ...



Đinh Thường Y mỉm cười nói:



– Ta biết, ngài sợ Lý Huyền Y, một là vì ông ta là thần tượng của ngài, hai là vì ông ta là trưởng bối của ngài, ba là vì ông ta đức hạnh cao vợi, thêm vào đó võ công của ông ta cao ...



Lãnh Huyết tiếp lời:



– Cao không thể dò.


Lúc bọn Lãnh Huyết đến được Đao Lan Kiều, đã là chính ngọ.



Trên cầu người qua kẻ lại.



Dưới cầu nước chảy lững lờ.



Bên cầu còn có các hàng bán những món đồ lặt vặt, tiểu hài tử vỗ tay ca hát, những thiếu niên công tử áo hoa áo gấm đang du ngoạn thưởng liễu.



Bốn người bọn Lãnh Huyết lóc cóc lóc cóc đi lên cầu.



Đường Khẩn, Đinh Thường Y mỉm cười nhìn cảnh vật trên cầu dưới cầu, Cao Phong Lượng thì lại lo lắng:



"Vạn nhất mình không thể quay lại, những thứ vật ý nhân tình này, thật không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại nữa”.



Khi nghĩ đến đây, ý chí của ông bất giác có chút sa sút, chán nản. Từ khi nhận trọng trách cục chủ Thần Uy Tiêu Cục đến nay, ý chí phấn khởi, đắc ý dương dương, không ngờ chuyện này vừa xảy ra, ông trở nên có nhà mà không về được, khắp nơi đều là nguy cơ trùng trùng. Trước khi chuyện xảy ra, ông có nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng ra rằng mình sẽ trở nên như vậy, hơn nữa còn không thể chuyển mình, mà cứ tiếp tục trầm luân mãi mãi, cho đến tận khi gặp được Lãnh Huyết, mới có thể xem như là gặp được một người đầu tiên và duy nhất trong cửa quan đồng tình và hiểu cho nỗi oan của ông.



Ông vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát:



– Dừng lại!



Thanh âm này vừa vang lên, ông còn chưa hồi phục được thần thức thì con ngựa đã bất đồ dừng lại, phát ra một tiếng hí dài.



Ông vội quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Huyết ở phía sau đang nắm chặt đuôi ngựa, khiến con ngựa không thể tiến thêm một bước.



Ánh mắt sắc bén của chàng đang nhìn chăm chăm về phía chiếc lồng chim ở trước mặt.



Sau lồng chim có người.



Chiếc lồng chim chỉ che khuất gương mặt của y, chứ không thể che được đôi nhãn thần sắc lạnh như đao kia.



Bốn người cùng lúc dừng ngựa.



Nhưng chỉ có Lãnh Huyết xuống ngựa.



Tư thế xuống ngựa của chàng rất đặc biệt, tựa như một người xuống bậc cấp vậy, nhưng một chút sơ hở cũng không có.



Người trên cầu đi lại rộn ràng.



Lãnh Huyết tiến lại gần lồng chim.



Con chim nhỏ trong lồng sợ hãi bay toán loạn.



Lãnh Huyết lạnh lùng nói:



– Ngươi đến rồi.



Người kia nói:



– Ta đã nói ta sẽ đến.



Lãnh Huyết nói:



– Bây giờ muốn gì?



Người kia nói:



– Cũng vậy thôi.



Thần quang Lãnh Huyết bạo phát, con chim nhỏ trong lồng tựa hồ như đã mất đi sinh mạng, không còn bay loạn nữa.



– Muốn giết họ, phải giết ta trước.



Đồng tử của người đứng sau lồng chim thu nhỏ, lạnh mà sắc bén, giống như tên nhọn còn tẩm thêm kịch độc vậy.



Đúng vào lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, người hai bên đường vội dạt ra tránh né.