Khô Lâu Họa

Chương 12 : Sinh mệnh kiếm

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Lão không ngờ người sau lưng lập tức làm một chuyện.



Lập tức thu kiếm.



Nhiếp Thiên Sầu không hề quay lưng lại.



Lão chìm vào trầm tư, một hồi lâu sau nói nói:



– Ngươi nói đi!



Người sau lưng nói:



– Ba điều kiện.



Nhiếp Thiên Sầu cảm thấy sau lưng mình như có vạn mũi tên đang chĩa vào, nhưng cũng lại cảm thấy như được một thành trì vô cùng vững chắc bảo vệ:



– Điều kiện gì.



– Thứ nhất, không được quay đầu.



Nhiếp Thiên Sầu gật đầu.



– Thứ hai, không giết bọn họ.



Nhiếp Thiên Sầu trầm mặc.



Người sau lưng cũng trầm mặc.



Đường Khẩn, Đinh Thường Y, Cao Phong Lượng, Ngôn Hữu Tín, Ngôn Hữu Nghĩa chỉ thấy dưới ánh trăng khi tỏ khi mờ, trước cây tùng gãy, Nhiếp Thiên Sầu xõa tóc đứng yên, cạnh những cành cây gãy lòa xòa là một bóng người đang đứng lặng lẽ.



“Đêm nay ta không giết người”. Nhiếp Thiên Sầu lập tức bổ sung thêm:



“Nhưng, vô luận là chúng chạy đến đâu, sớm muộn cũng sẽ chết trong tay ta”.



– Ta biết.



“Ngoại trừ kẻ tên Đường Khẩn kia”. Nhiếp Thiên Sầu lại bổ sung tiếp:



“Người ta đánh một chưởng mà không chết, quyết không ra tay lần thứ hai”.



– Ta hiểu.



“Ta cũng biết hắn có thể tránh được một chưởng đó của ta là vì người đã dùng quả tùng bắn trúng đầu gối hắn”. Nhiếp Thiên Sầu nói kèm theo:



“Bất quá ta đã nói ra thì tuyệt không hối hận”.



– Ta rất rõ.



– Điều kiện thứ ba?



– Không phải điều kiện, là yêu cầu.



Thanh âm của người sau lưng vô cùng thành khẩn:



– Không nên bởi vì một số kẻ gian trá lang độc mà mất hết lòng tin với tất cả bằng hữu.



Nhiếp Thiên Sầu đột nhiên nói:



– Ngươi đã nói hết chưa?



Người sau lưng đáp:



– Nói hết rồi.



Nhiếp Thiên Sầu nói:



– Ta nói điều kiện với ngươi, bởi vì ngươi là kẻ thù của ta, không phải là bạn.



Lão nói từng chữ một như sấm động:



– Ta thà tin kẻ thù chứ không tin bằng hữu.



Sau đó nói như chém đinh chặt sắt:



– Vì thế điều kiện thứ ba của ngươi, ta không thể đáp ứng.



Người sau lưng trầm giọng nói:



– Ta hiểu.



Nhiếp Thiên Sầu đột nhiên duỗi người, vươn mình một cái:



– Nếu đêm nay đã không giết người, ta có thể đi được chưa?
Khi chàng mỉm cười, tựa hồ như ánh dương đẩy lui mùa đông giá băng, như ánh nến làm bừng sáng đêm thâu, khiến người ta cảm thấy một sự ấm áp không gì kháng cự nổi.



“Ta vốn muốn bắt các người về quy án”. Lãnh Huyết tiếp tục nói:



“Bất quá, xem ra, ta sẽ không bắt các người nữa”.



Cao Phong Lượng lập tức hỏi:



– Tại sao?



“Bởi vì các người bị oan”. Lãnh Huyết nói:



“Ta không bao giờ bắt những người bị oan”.



Khoé mắt Cao Phong Lượng đột nhiên ươn ướt.



Nếu chưa từng bị người khác hàm oan một cách chân chính, toàn diện và triệt để, thì không thể biết được mùi vị bị hàm oan, bị người khác không tin tưởng, đến đâu cũng bị người ta săn đuổi và phải lẩn trốn như loài chuột nhắt bi thương đến dường nào.



Vậy mà hôm nay có người vừa mở miệng đã nói họ bị oan uổng, hơn nữa người đó còn là một trong những tuyệt đỉnh cao thủ đang truy đuổi bọn họ.



Đường Khẩn lần này lại nhìn sang Đinh Thường Y:



– Đinh cô nương, đây là ...?



Đinh Thường Y cắn môi, tròn mắt nhìn Lãnh Huyết:



– Ta cũng không biết. Y mới chỉ gia nhập Vô Sư Môn một thời gian ngắn, hơn nữa cũng thường xuyên vắng mặt. Chính là đại ca giới thiệu y gia nhập. Rất nhiều lần hành động y đều không tham gia, có một thời gian còn vô cớ thất tung nữa ... cho đến lần phá ngục cứu đại ca, y mới có biểu hiện xuất sắc ...



Thần tình của nàng không biết là đang vui hay đang giận:



– Ta thật không biết Hứa Cát là Lãnh Huyết, một tiểu huynh đệ mới gia nhập Vô Sư Môn không ngờ lại là người trẻ nhất, ra tay độc ác nhất trong Thiên Hạ Tứ Đại Danh Bộ, Lãnh Huyết.



Lãnh Huyết nói:



– Xin lỗi, bởi vì ta phải lo án, thân phận không thể không giấu đi.



Ánh mắt ôn nhu dịu dàng của Đinh Thường Y dưới ánh trăng lại càng ôn nhu dịu dàng hơn:



– Vậy lần này ngài xuất diện cứu chúng ta, là không còn muốn tiếp tục ẩn giấu nữa?



Lãnh Huyết gật đầu.



Đinh Thường Y lắc đầu như một người mẹ không cho con mình ăn đồ bậy bạ:



– Ngài vẫn còn dối ta một chuyện.



Lần này đến lượt Lãnh Huyết ngạc nhiên.



Đinh Thường Y mím môi cười nói:



– Ngài nói ngài chỉ có thể nhìn máu nhận vết thương, nhưng theo ta được biết, Lãnh tứ bộ đầu còn có khả năng chỉ nhìn qua là nhớ, nghe qua là vĩnh viễn không quên.



Công phu nghe tiếng nhận người của ta, so với ngài còn kém một vạn tám ngàn dặm.



Nàng cười lên khanh khách, nhưng sau khi cười dứt thì thần tình lập tức lạnh lùng:



– Lãnh bộ đầu, đa tạ ngài đã tán mỹ, nhưng ta không thích nghe những lời nói giả dối, vô luận là lúc đắc ý hay là lúc thất ý, ta đều không muốn nghe những lời không chân thành.



Vừa nãy nàng bằng thanh âm nhận ra "Hứa Cát", lúc đó Lãnh Huyết đã tán thưởng bản lĩnh nghe tiếng nhận người của nàng, nhưng Lãnh Huyết ngoại trừ nổi tiếng "kiếm lang nhân dũng, liều mạng đệ nhất" ra, thì tâm tư cũng vô cùng tinh tế, phàm là những gì đã quá mắt qua tai, chàng đều nhớ rõ như in.



Lãnh Huyết không ngờ Đinh Thường Y trong lúc này còn có thể nói ra những lời như vậy, chàng ngây người:



– Ta không nói dối.



Đinh Thường Y nhìn chàng chằm chằm nói:



– Ta có mấy câu muốn hỏi ngài.



Có người nói tim của Lãnh Huyết là do kiếm mài thành, vì vậy không sợ đau, không sợ khổ, không sợ thương, không sợ chết.



Nhưng khi nghe thấy lời nói lạnh nhạt của Đinh Thường Y, tim của chàng như đột nhiên thắt lại.



Đinh Thường Y đứng ở đó, thân hình nảy nở làm bộ y phục căng ra, bó sát vào người, đôi gò bồng đảo như hai chiếc lồng bánh bao nhỏ thơm ngon, khi bị nàng nhìn chăm chăm, Lãnh Huyết chợt cảm thấy được ý nghĩa của bốn chữ "mị nhãn như tơ".



Nhưng chàng vẫn rất định tâm:



– Cô nương hỏi đi.



Đinh Thường Y lấy từ trong bọc ra một cây nhang, đốt lên rồi vái một vái, hai hàng lông mi dài khẽ rung động nhè nhẹ, trông nàng có một vẻ thành kính vô cùng.



Sau đó nàng cắm cây nhang xuống đất, quay đầu lại nhìn Lãnh Huyết.