Khô Lâu Họa

Chương 11 : Chớ hỏi ta là ai

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Nhiếp Thiên Sầu xuất thủ giữa tiếng hú ghê rợn.



Gió thổi, cỏ bay, cây lay động.



Phảng phất cả vầng nguyệt trên cao cũng biến sắc.



Đường Khẩn cảm thấy hai tai mình như có hàng ngàn vạn sợi tơ nhện xuyên qua, đau đến nhói tim, tiếng hú ghê rợn kia thoáng cái đã khiến nhãn cầu của gã xuất huyết, lục phủ ngũ tạng của gã như bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.



Đường Khẩn đã mất đi năng lực đề kháng.



Trong một sát na, chưởng phong đã ép đến trước ngực gã, lạnh lùng, hoàn toàn không có sinh khí, thậm chí là vô tri vô giác, vô tình vô tính mạng.



Cánh tay xuất chưởng, phảng phất như không có cả sinh mệnh.



Người trúng chưởng, tất cũng vong mạng chứ chẳng nghi.



Kiếm quang từ trong áo bào Đinh Thường Y phát ra những tia sáng chói mắt, đâm thẳng tới cổ họng của Nhiếp Thiên Sầu.



Nhiếp Thiên Sầu đột nhiên nghiêng đầu về phía Đinh Thường Y, phát ra tiếng hú còn kinh sợ, đáng sợ hơn lúc nãy mấy phần.



Răng trắng ởn, lưỡi lè ra, môi đỏ rực, tóc đen tuyền, tiếng hú này như hổ gầm vậy.



Từ dưới đất quyện lên một đạo cuồng lưu, hất tung những chiếc lá tùng dưới đất lên không.



Đinh Thường Y cũng cảm thấy xung quanh mình cuốn lên một đạo nghịch lưu, làm chiếc áo bào của nàng tung bay lên, cả người như một gốc cây bị bật rễ, lắc lư như muốn đổ. Đợi đến lúc nàng ổn định được bộ vị, kiếm đã rời khỏi tay, cắm vào một gốc cây!



Cùng lúc Cao Phong Lượng vung đao chém vào Nhiếp Thiên Sầu.



Đao của ông vừa xuất liền cắt đoạn tiếng hú rợn người của Nhiếp Thiên Sầu.



Tiếng hú đáng sợ.



Nhiếp Thiên Sầu chỉ làm một chuyện.



Lão đột nhiên mở nắp chiếc hồ lô thứ nhất đeo bên hông trái.



Hồ lô vừa mở, một đạo bạch quang bắn vút ra.



Sau đó Cao Phong Lượng chỉ thấy tay mình nhẹ hẫng.



Đao của ông vỡ vụn.



Vỡ vụn thành muôn ngàn mảnh nhỏ, rơi xuống nền đất.



Cao Phong Lượng ngây người, lúc này Đinh Thường Y cũng bị tiếng hú đẩy lui, một chưởng vô tình vô tri vô giác vô tính mạng kia của Nhiếp Thiên Sầu vẫn tiếp tục đẩy về phía Đường Khẩn.



Ba người liên thủ vẫn không ngăn cản được một chưởng của Nhiếp Thiên Sầu.



Chính vào lúc này, đầu gối trái Đường Khẩn đột nhiên tê rần, chuyện này vô cùng đột ngột, Đường Khẩn mềm nhũn hai chân quỳ xuống, một chưởng của Nhiếp Thiên Sầu sượt qua khoảng cách chưa đầy ba phân trên đầu gã.



Chưởng này không có chưởng phong.



Cũng không có khí thế.



Chỉ có chết.



Chưởng kích vào khoảng không. Đường Khẩn không chết.



Chính bản thân gã cũng không hiểu mình đã tránh khỏi một chưởng ấy thế nào.



Đinh Thường Y, Cao Phong Lượng vừa kinh vừa hỉ, ngoài ra còn có chút ngạc nhiên, bọn họ cũng không hiểu tại sao một chưởng đó lại không kích trúng Đường Khẩn.



Nhiếp Thiên Sầu cũng ngây người, chưởng tâm của lão vẫn để trên đầu Đường Khẩn, chỉ cần lão chuyển hướng ép xuống, lập tức kích trúng thiên linh cái của Đường Khẩn, gã cũng lập tức táng mạng tại đương trường.



Nhưng Nhiếp Thiên Sầu lại không hề làm vậy.



Lão chỉ hừ lạnh một tiếng:



– Ngươi may đấy!



Nói đoạn chầm chậm thu chưởng lại.



Đường Khẩn lập tức nhảy lên, cao giọng nói:



– Không phải ta quỳ ngươi, chỉ là ...



Nhiếp Thiên Sầu lạnh lùng nói:



– Bất kể thế nào, ngươi cũng đã tránh khỏi một chưởng của ta.



Đường Khẩn suy nghĩ một hồi mà vẫn không thông tại sao gã lại tránh được một chưởng vừa rồi, liền nói:



– Ngươi một chưởng không đánh chết ta thì có thể đánh chưởng thứ hai ...



Nhiếp Thiên Sầu cười lạnh một tiếng, không để ý đến gã nữa, nhấc chân tiến về phía Cao Phong Lượng.



Cao Phong Lượng thở dài:



– Thật không ngờ mười năm không gặp, ngươi đã luyện thành Tam Bảo Hồ Lô rồi.



Nhiếp Thiên Sầu nói:



– Đao pháp của ngươi lợi hại, ta không thể không dùng một trong ba cái đó.



Cao Phong Lượng cười khổ:
Nhiếp Thiên Sầu cũng không bật nắp hồ lô.



Trong một sát na, kiếm và người đều ngừng lại.



Cây tùng đổ ập xuống.



Thân thể Nhiếp Thiên Sầu cừng đờ, lão thậm chí còn cảm nhận được bộ phận tiếp cận gần nhất với mũi kiếm đã mọc lên cả gai ốc.



Thế nhưng người đứng sau lưng lão, so với kiếm phong còn sắc bén hơn, tôi luyện hơn chứ chẳng nghi.



Người này là ai?



Sát khí của ai mà lại mạnh đến như vậy?



Nhiếp Thiên Sầu biết rằng nếu hôm nay không phải là lão mà đổi lại là một người khác thì sớm đã ngã xuống rồi.



Không phải bị mũi kiếm đâm ngã mà là bị sát khí hủy diệt.



Một thứ sát khí tưởng chừng không gì cản nổi.



Nhiếp Thiên Sầu cười khổ.



Lão nhìn thấy bản thân đang cười khổ.



Trước mặt lão là một tấm gương.



Mặt gương sáng ngời, phản chiếu ánh trăng và mặt người.



Địch nhân ẩn nấp sau gốc tùng, bị lão phát giác, bất động thanh sắc mà tấn công một kích, nhưng y lại đặt ở đó một tấm gương, người lại ẩn nấp ở một chỗ khác, để lão đánh vào khoảng không, nhằm đúng lúc lão thấy bản thân ở đó mà nhất thời ngẩn người, đột nhiên xuất thủ.



Lão biết tình hình hiện nay chưa thể coi là đã bại.



Nhưng tiên cơ đã mất hết.



Đối phó với địch thủ đáng sợ như vậy, tiên cơ mất hết thì kết quả sẽ thế nào?



Nghĩ đến đây, cánh tay đặt trên chiếc hồ lô bất giác bóp chặt lại.



Người sau lưng chợt lên tiếng:



– Tốt nhất ngươi không nên động đậy.



Nhiếp Thiên Sầu lạnh lùng:



– Ngươi vẫn còn chưa thắng.



Người sau lưng nói:



– Ta còn chưa xuất kiếm.



Nhiếp Thiên Sầu nói:



– Ta vẫn có thể phản kích.



Người sau lưng lại nói:



– Ta không muốn giết ngươi. Ngươi không mở hồ lô, ta không đâm tới nữa.



Tư thái Nhiếp Thiên Sầu không thay đổi, lão cũng không lên tiếng nói chuyện.



Ở trong tấm kính lão có thể nhìn thấy một thân người từ dưới eo trở xuống.



Tuy hạ bàn người này có y phục lòa xòa che khuất, nhưng lão có thể thấy được bên trong nhất định không có một phần cơ thịt nào thừa thãi, không có một phần tinh thần nào bị lãng phí khi y đứng.



Phần ngực người này đã bị cây tùng đổ xuống che khuất, hoặc giả là y cố ý đứng ở đó, để người khác không thể nhìn thấy.



Cơ mặt Nhiếp Thiên Sầu giật giật một hồi, đang định mở miệng thì người sau lưng đã lên tiếng trước:



– Đừng hỏi ta là ai.



Nhiếp Thiên Sầu nói:



– Ngươi chuẩn bị đứng sau lưng ta cả đời cả kiếp này sao?



Người sau lưng nói:



– Ta có thể thu kiếm.



Nhiếp Thiên Sầu nói:



– Mời!



Người sau lưng nói:



– Nhưng ta có điều kiện.



Nhiếp Thiên Sầu hít sâu một hơi.



Lúc lão hít vào, mái tóc đen rung lên như sóng dậy ba đào.



Sau đó lão nắm chặt hồ lô, gằn giọng nói từng tiếng một:



– Trước giờ ta chưa từng nói chuyện điều kiện khi bị uy hiếp.