Khô Lâu Họa

Chương 10 : Ban ngày tóc xanh, tối đến bạc đầu

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Ngôn Hữu Tín nói:



– Nếu như ta là các ngươi, ta sẽ không chạy nữa, bởi vì phía trước không có đường, sau lưng lại có truy binh, chạy, cũng không thể nào chạy thoát được.



Ngôn Hữu Nghĩa nói:



– Hà tất phải vất vả chạy trốn như vậy? Cứ ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, không phải là thông minh hơn việc giãy dụa vô ích bao nhiêu lần hay sao?



Người bịt mặt bên trong xe ho lên một chập.



Ngôn Hữu Tín lại nói:



– Cứ cho là các ngươi thoát khỏi huynh đệ chúng ta liên thủ hợp kích, nhưng hãy còn Lão Hổ Tiếu Nguyệt Nhiếp Thiên Sầu đang đợi các ngươi, lẽ nào các ngươi đấu lại được Nhiếp Thiên Sầu?



Câu này của y là để nói với Đinh Thường Y đang ở trên nóc xe.



Ngôn Hữu Nghĩa nói:



– Còn có Bộ Vương Lý Huyền Y đang giữ ở thành môn, một trong Tứ Đại Danh Bộ cũng ở trong thành, vụ án này liên can quá lớn, ngay cả nhi tử của Lý đại nhân mà cũng dám giết, các ngươi làm sao mà đào thoát nổi?



Câu nói này của y là để nói với người bịt mặt bên trong cỗ xe.



Người bịt mặt chầm chậm bước ra từ trong xe, mỗi một bước đều thận trọng nhìn rồi mới đặt chân xuống, phảng phất như sợ trên mặt đất có bảy tám con hổ đang rình y vậy.



Sau khi y đứng vững rồi thì đưa tay lên ôm ngực, hít sâu một hơi nói:



– Ngôn gia nhị vị hiền côn trọng, mọi người đều là người trong giang hồ, lần này rõ ràng là có oan tình. Mong hai vị giơ cao đánh khẽ, ơn này chúng tôi sẽ mãi mãi không quên, ngày sau nhất định báo đáp!



Ngôn Hữu Nghĩa nói:



– Ngươi xem chúng ta có tự chủ được không? Cao tiêu đầu, ta thấy ngươi cũng không cần phải bịt mặt làm gì nữa, bỏ tấm che mặt đó xuống, cùng chúng ta về thôi!



Đường Khẩn nghe vậy thì kêu lên một tiếng kinh ngạc.



Gã luôn cảm thấy thân hình, chiêu thức của người này đều vô cùng quen thuộc, nhưng không ngờ lại chính là vị cục chủ đã thất tung nhiều năm của Thần Uy Tiêu Cục, Cao Phong Lượng.



Lúc này, chỉ thấy người bịt mặt chậm rãi bỏ bao che mặt ra, dưới ánh trăng, một gương mặt già nua nhưng vẫn đượm vẻ uy vũ, anh tuấn hiện ra. Cao Phong Lượng cười khổ nói:



– Thật không giấu nổi các người!



Ngôn Hữu Tín nói:



– Không phải không giấu nổi hai chúng ta, mà là không giấu được ai hết. Lý đại nhân là Lý bộ thần sớm đã đoán chắc thế nào ngươi cũng xuất hiện trong trận đánh tiêu diệt Vô Sư Môn ở Cúc Hồng Viện này. Quả nhiên là ngươi không nhịn nổi đã phải hiện hình.



Cao Phong Lượng không lên tiếng đáp lại, đột nhiên dùng tay dụng lực rút mạnh, rút ra chiếc lược sắt đang cắm ở trước ngực.



Máu huyết không ngừng chảy ra nhưng suối.



Đinh Thường Y chau mày hỏi:



– Có đau không?



Thần tình cau mày, nhăn mặt của nàng giống như một bà mẹ nhỏ lo lắng đứa con mình gây chuyện, lại giống như một nữ hài tử yêu quý chó con, mèo con vậy, vẻ ngây thơ hiện ra trên khuôn mặt thành thục mà đầy phong vận, đoan trang diễm lệ tuyệt luân, khiến người ta phải si dại.



Đường Khẩn ngây ngẩn nhìn nàng.



Cao Phong Lượng hừ nhẹ một tiếng:



– Đau!



Sau đó lại gượng cười nói:



– Có điều, đối với hảo hán trên giang hồ thì chữ đau này không dễ nói ra miệng mà thôi.



Đinh Thường Y mỉm cười, hai lúm đồng tiền hiện ra trên má làm tôn thêm vẻ diễm lệ của đôi môi anh đào:



– Đau thì đau, có gì mà không nói ra được. Anh hùng hảo hán thì cũng đau như vậy, chỉ có kẻ khùng mới nhịn đau không nói mà thôi.



Cao Phong Lượng và Đinh Thường Y đối đáp với nhau hết sức ung dung, tựa hồ không coi Ngôn thị huynh đệ vào đâu vậy.



Song mục Ngôn Hữu Tín như bốc lửa.



Cao Phong Lượng lại nói:



– Đau thì có đau, nhưng không trở ngại gì. Tên lớn giao cho cô nương, tên nhỏ để cho ta, thế nào?



Đinh Thường Y gật đầu, nàng dùng một tư thế hết sức tự nhiên, rút cây kim thoa phía sau đầu ra, ngậm vào miệng, sau đó dùng hai tay buộc tóc lại thành một búi nhỏ, rồi cắm cây kim thoa vào đó.



Cũng không biết vì sao, Ngôn Hữu Tín, Ngôn Hữu Nghĩa không muốn làm đứt đoạn động tác của nàng nên chưa lập tức xuất thủ.



Sau đó Đinh Thường Y nói:



– Được rồi!



Đoạn quay sang nói với Đường Khẩn, Viên Phi:



– Các người đi đi!




Đường Khẩn ngơ ngẩn nói:



– Là ông ta?



Nhiếp Thiên Sầu hỏi:



– Bây giờ là ban ngày hay ban đêm?



Đường Khẩn ngẩng đầu nhìn vầng trăng và đầy trời sao:



– Đương nhiên là ban đêm.



Nhiếp Thiên Sầu nói:



– Như vậy thì tự nhiên tóc ta phải màu đen.



Đường Khẩn không nhịn được hỏi:



– Ông ... ông chính là Bạch Phát Cuồng Nhân năm xưa?



Nhiếp Thiên Sầu hỏi:



– Thì sao?



Đường Khẩn có vẻ không tin nói:



– Bạch Phát Cuồng Nhân năm xưa cuồng làm sao, ngạo làm sao, nhưng tuyệt không ức hiếp kẻ yếu, chỉ đối chọi với cường quyền, hành sự tuy quái dị nhưng lại trừ bạo an dân, năm đó ngay cả triều đình và Tuyệt Diệt Vương đều tìm cách lôi kéo nhưng ông ta vẫn không ... Vậy mà ... giờ đây ...sao lại ...?



Mặt Nhiếp Thiên Sầu cuối cùng cũng lộ ra biểu tình. Biểu tình cực kỳ phức tạp.



Lão nghe và nghe ... cuối cùng nhịn không được hét lên một tiếng:



– Câm miệng!



Tiếng hét này của lão nghe không có vẻ gì là lớn lắm, nhưng Đường Khẩn thì nghe như sấm động bên tai, đầu ngực chấn động tựa như vừa bị đánh một chùy cực mạnh, tứ chi tê rần co giật một hồi vì đau đớn.



Trong tình hình này, không ai dám lên tiếng nữa.



Nhưng Đường Khẩn tính cách cố chấp, thiên tính quật cường cực độ, gã cố nhịn đau đớn nói:



– Trước đây ta vô cùng kính trọng Bạch Phát Cuồng Nhân, ngỡ rằng ông ta kiêu ngạo đứng giữa trời đất này, không sợ cường quyền, không sợ chết, ai ngờ ...



Thân hình Nhiếp Thiên Sầu run lên bần bật. Mái tóc đen xõa ra của lão rung lên một cách nhịp nhàng như từng đợt sóng, nhìn vô cùng đẹp mắt.



Còn song mục lão thì sáng rực hàn quang, tựa như cặp mắt của loài dã thú nơi thâm sơn cùng cốc, khiến người ta cảm thấy lạnh buốt như đang trong hầm nước đá vậy.



Đường Khẩn không hề để ý, khẳng khái nói tiếp:



– Ai ngờ hôm nay gặp mặt, lại biến thành bất phân phải trái, trở nên một kẻ đáng thương làm tay say cho lũ cẩu quan, hại dân hại nước.



Cao Phong Lượng biết tình thế không ổn, vội quát lớn:



– Đường Khẩn!



Đường Khẩn ưỡn ngực lên, cao giọng nói tiếp:



– Cái gì mà Bạch Phát Cuồng Nhân chứ, chết sớm đi còn tốt hơn! Bây giờ là Lão Hổ Tiêu Nguyệt thì làm sao chứ?



Lúc này toàn thân Nhiếp Thiên Sầu đã run lên dữ dội, miệng phát ra những tiếng rít ghê người, cây lay đất chuyển, ánh mắt càng trở nên đáng sợ hơn trước.



– Võ công cao thì sao chứ?



Lúc này Nhiếp Thiên Sầu đã bước một bước đầu tiên về phía Đường Khẩn, chưa đầy một bước nữa là sẽ đến trước mặt Đường Khẩn, Đường Khẩn vẫn không coi vào đâu, tiếng tục xẵng giọng nói giữa tiếng rít liên hồi của Nhiếp Thiên Sầu:



– Cho dù một chưởng đánh chết ta, ta cũng không coi ngươi vào đâu cả!



Gã nói dứt câu này thì lồng ngực có thắt lại, một dòng máu từ từ ri rỉ ra bên khoé miệng.



Mái tóc đen của Nhiếp Thiên Sầu tua tủa dựng lên như lông nhím, xong lập tức lại hạ xuống, lão gằn giọng nói từng chữ một:



– Được lắm, ta sẽ một chưởng đánh chết ngươi!



Đường Khẩn vừa thổ huyết vừa nói:



– Được lắm, ngươi đánh, đánh chết rồi thì hai mươi năm sau lại làm một hảo hán.



Đánh không chết thì họ Nhiếp ngươi lấy cái mũi mà che mặt lại.



Đinh Thường Y không nhịn được quát lên lanh lảnh:



– Đường Khẩn ...!



Cao Phong Lượng lướt người tới, định lao vào giữa Đường Khẩn và Nhiếp Thiên Sầu, ý đồ giải cứu cho Đường Khẩn.



Thế nhưng, Nhiếp Thiên Sầu đã xuất thủ.