Khô Lâu Họa

Chương 9 : Bào đinh đao pháp

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Người kia hình như không hiểu nổi Đường Khẩn, nghiêng người đánh bay một tên sai dịch đang xông tới, rồi quay sang hỏi lão giả bên cạnh:



– Hắn làm gì vậy?



Lão giả lắc lắc đầu, so với lúc nãy thì càng lục thần vô chủ.



Đường Khẩn liều mạng xông ngược trở lại.



Đám sai dịch thấy gã như một con hổ điên, ra đến cửa lớn rồi nhưng không đào tẩu mà lại xông ngược lại, không ai dám ngăn cản, để cho gã tiến đến sát bên cạnh Đinh Thường Y.



Đường Khẩn thở hổn hển, máu từ các vết thương chảy đầm đìa ướt đẫm y phục, toàn thân đều là mồ hôi và máu:



– Đinh cô nương ...



Đinh Thường Y quát lên:



– Cút!



Đường Khẩn đáp:



– Ta không cút ...!



Đinh Thường Y tức đến xanh cả mặt:



– Ngươi ...



Chỉ nghe một người cười lạnh nói:



– Nàng không chạy, hắn không cút, vừa hay bắt được một đôi!



Đường Khẩn nhìn sang, chỉ thấy Lỗ Vấn Trương mặt trắng râu dài, dáng vẻ văn nhã lúc nãy giờ đã biến thành lang độc hung ác phi thường.



Đường Khẩn nhảy vụt đến, bổ xuống một đao, miệng hô lớn:



– Đinh cô nương mau cút ...



Gã vốn định nói chữ "chạy", nhưng bởi lời nói của Đinh Thường Y vừa nãy, nên đã nói lộn thành chữ "cút" mà chẳng hay.



Đinh Thường Y không ngờ Đường Khẩn lại quát lên như vậy, bất giác cũng ngẩn người, đưa mắt nhìn Đường Khẩn nhưng gã không hề hay biết.



Thân hình Lỗ Vấn Trương đột nhiên bốc cao.



Đao của Đường Khẩn từ trên bổ xuống còn Lỗ Vấn Trương thì từ dưới nhảy lên.



Đường Khẩn mắt thấy một đao đắc thủ, không muốn sát nhân, cảm thấy dùng lực quá mạnh nên định thu hồi đao thế, không ngờ chợt thấy hẫng hụt, đại đao không hiểu sao đã bị Lỗ Vấn Trương đánh bay.



Lỗ Vấn Trương cười lạnh nói:



– Cẩu nam nữ, các ngươi còn pháp bảo gì thì giở ra hết đi!



Đinh Thường Y tức giận:



– Cẩu nam nữ cái gì!



Lỗ Vấn Trương giận đến râu tóc dựng ngược:



– Nàng và hắn, cô nam quả nữ ở chung một phòng, không phải cẩu nam cẩu nữ thì là gì?



Đinh Thường Y nói:



– Nói như vậy, ta và ngươi mới là cẩu nam nữ!



Lỗ Vấn Trương thấy Đinh Thường Y nói như vậy trước mặt bao nhiêu thuộc hạ của mình nên càng tức:



– Ngươi ... ngươi ... con yêu nữ này, ta đối với ngươi ...



Đinh Thường Y nói:



– Ta biết ngươi đối với ta tốt, nhưng người khác đối tốt với ta thì là cẩu nam nữ hả?



Lỗ Vấn Trương nộ khí xung thiên:



– Cẩu nam nữ! Cẩu nam nữ!



Y vì tức giận quá đỗi nên bộ râu dài run lên bần bật, sợ rằng râu mình bị rối nên vừa mắng Đinh Thường Y, vừa lấy lược ra chải chuốt.



Đinh Thường Y lại vung kiếm tấn công.



Lỗ Vấn Trương đưa tay vuốt râu, đoạn chộp về phía trước một cái, đã chụp trúng kiếm của nàng.



Lỗ Vấn Trương nói:


Đường Khẩn chau mày nói:



– Viên Phi?



Lão giả kia được người bịt mặt nhắc đến tên, tựa hồ như rất phấn trấn, lớn giọng nói:



– Ta họ Viên, tên Phi.



Đường Khẩn cũng thò đầu ra nói:



– Ta họ Đường, tên Khẩn.



Xe ngựa chạy như bay trên dường, lúc lên lúc xuống, lúc ngoặt trái, lúc rẽ phải, nhưng tốc độ không hề giảm sút.



Trong tiếng võ ngựa dồn dập và tiếng gió ù ù, Đường Khẩn và Viên Phi trao đổi danh tánh.



Lúc này Đường Khẩn đã thò đầu lên nói:



– Phía sau có mấy chục kỵ mã đang đuổi theo.



Đường Khẩn nói:



– Không sợ, có Viên Phi ở đây rồi.



Đại hán bịt mặt lắc đầu nói:



– Cũng không được, ngựa kéo xe đâu thể nhanh bằng đơn kỵ.



Đường Khẩn nôn nóng nói:



– Vậy phải làm sao?



Đinh Thường Y cắn môi nói:



– Phía trước ắt hẳn có cao thủ chặn đường, chiếc xe ngựa này là mục tiêu quá lớn.



Đại hán bịt mặt nói:



– Bỏ xe mà chạy, ngược lại còn có thể dễ dàng trốn thoát hơn.



Đường Khẩn nói:



– Nhưng vết thương của người ...



Đại hán bịt mặt miễn cưỡng cười nói:



– Ngươi không phải cũng bị thương hay sao? Lo cho vết thương của ta làm gì?



Đinh Thường Y nói:



– Vậy thì tốt, ta bảo Viên Phi tìm chỗ dừng xe ...



Cỗ xe liền đột ngột dừng lại.



Xe ngựa đang lao đi với tốc độ cực nhanh, đột nhiên dừng lại, khiến cho ba người bên trong bổ nhào về phía trước.



Đinh Thường Y hai chân hẫng hụt, nhưng song thủ của nàng lập tức bám chặt sườn xe, mượn lực hất tung người lên trên nóc xe.



Đại hán bịt mặt thổ khí hét vang, cánh tay như từ thạch hít chặt lấy sàn xe, vững chãi vô cùng.



Chỉ có Đường Khẩn là bị ngã xuống.



Đường Khẩn ngã lăn ra ngoài, lộn mấy vòng dưới đất, chỉ thấy bốn thớt ngựa dựng ngược cả bốn vó, nhưng Viên Phi vẫn bám dính trên mình ngựa, không bị hất xuống.



Tại sao xe ngựa lại đột nhiên dừng lại như vậy?



Gã lập tức phát giác, hai chiếc bánh xe đã không thấy đâu, nên cỗ xe bị lao đầu xuống đất, vô phương chuyển động.



Người nào có thể gỡ hai bánh xe ra trong lúc nó đang chuyển động với tốc độ kinh hồn như vậy.



Đến giờ Đường Khẩn mới phát hiện, dưới ánh trăng, có hai người một đang đứng, một tả, một hữu. Trên tay họ mỗi người cầm một chiếc bánh xe gỗ.



Hai người này đã dùng tay gỡ hai chiếc bánh xe ra trong lúc cỗ xe đang lao đi như gió.



Dưới ánh trăng lạnh lẽo, hình dáng hai kẻ này chẳng khác gì loài cương thi quỷ mị.



Đường Khẩn nhận ra họ.



Hai người này là những kẻ mà cả đời này gã không muốn gặp lại, nhưng không ngờ trong lúc cùng đường mạt lộ này lại đụng phải họ.



Ngôn Hữu Tín, Ngôn Hữu Nghĩa!