Khô Lâu Họa

Chương 17 : Chim Sẻ và Ưng

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Nếu như dưới đất có một lò lửa khổng lồ đang thiêu đốt mảnh đất kỳ dị này, vậy thì giờ đây đã đến lúc lò lửa ấy bùng cháy.



Không khí nóng lạnh dưới các huyệt trũng lưu chuyển, bị dồn ép đến mức không thể dồn ép được hơn nữa, "bùng" một tiếng, một lượng lớn đất bùn và nước nóng bắn lên ở giữa đầm bùn.



Hoa nước và bùn đất bắn tung toé lên không, dưới ánh mặt trời buổi chính ngọ ánh lên những tia sáng chói mắt, tựa như một trận mưa rực rỡ rơi trở lại đầm bùm.



Trận mưa vô cùng khốc liệt.



Công thế của Nhiếp Thiên Sầu cũng thập phần kịch liệt.



Mái tóc trắng như cước của lão dựng ngược, môi chúm lại phát ra những tiếng rít chói tai, dài người phóng lên, từ cao giáng xuống, hồ lô phát ra bạch quang như điện, bắn về phía Lãnh Huyết!



Lãnh Huyết vẫn đứng yên bất động!



Bỗng chốc đã hình thành thế phi ưng bắt chim sẻ.



Nhiếp Thiên Sầu lao tới chân trái bị thương của Lãnh Huyết với một tốc độ khó mà né người hay nhảy tránh.



Lão phải giết chết Lãnh Huyết trước khi bùn nóng rơi xuống, sau đó lập tức lùi tránh ... Chuyện này đối với cả lão lẫn địch thủ của lão đều là một cuộc khảo nghiệm.



Ai không thông qua khảo nghiệm, người ấy sẽ chết!



Nhưng những cao thủ chân chính đều thích thông qua những cuộc khảo nghiệm như vậy, bởi có khảo nghiệm mới có khiêu chiến, có khiêu chiến mới có phấn đấu, có phấn đấu mới có tiến bộ!



Đẩy thuyền ngược dòng, không tiến tắc thoái ... đối với sát thủ mà nói, "thoái bộ" đồng nghĩa với chết.



Bùn nóng, suối phun, tạo thành một đóa dị hoa giữa không trung.



Nhiếp Thiên Sầu tựa một con phi ưng, bổ về phía Lãnh Huyết.



Liệu lão có thể giết Lãnh Huyết trước khi cơn mưa bùn đổ ập xuống?



Ngôn Hữu Tín, Ngôn Hữu Nghĩa kéo hồ lô đi. Đinh Thường Y, Cao Phong Lượng, Đường Khẩn hoàn toàn vô phương kháng cự, tựa hồ như bị một tấm lưới vô hình bó chặt, không thể giãy dụa được dù chỉ một chút.



Bọn họ đi được chừng hai ba dặm, trên đường Ngôn Hữu Tín không ngừng quay đầu lại nhìn phía sau, đột nhiên nói với Ngôn Hữu Nghĩa:



– Chúng ta đi vào đường nhỏ, quay ngược lại.



Ngôn Hữu Nghĩa ngạc nhiên:



– Tại sao vậy?



Ngôn Hữu Tín nói:



– Giờ đây Lý đại nhân, Lỗ đại nhân đều đã đến Thanh Điền trấn. Chi bằng chúng ta quay ngược trở về Thanh Điền đợi họ, đỡ phải áp giải những tên này đi thêm một đoạn đường, tránh việc phát sinh chuyện phiền phức.



Cao Phong Lượng, Đường Khẩn nghe thấy đến cả Lý Ngạc Lệ cũng đích thân đến Thanh Điền, trong lòng đều cả kinh, thầm nhủ:



"Vụ án này sao bày ra trận trượng lớn như vậy?" Ngôn Hữu Nghĩa cười nói:



– Lần này chúng ta bắt được ba tên này, có thể xem là đã lập đại công.



Ngôn Hữu Tín nói:



– Đáng tiếc.



Ngôn Hữu Nghĩa hỏi:



– Đáng tiếc chuyện gì?



Ngôn Hữu Tín nói:



– Ba kẻ này là do Lão Hổ Tiếu Nguyệt Nhiếp Thiên Sầu bắt được.



Ngôn Hữu Nghĩa cười âm hiểm nói:



– Ngươi cho rằng Nhiếp Thiên Sầu còn mạng để tranh công với chúng ta sao?



Ngôn Hữu Tín nói:



– Ngươi muốn nói ...



Ngôn Hữu Nghĩa ngẩng đầu nhìn bầu trời và cành cây.



Trên trời cao phi ưng sải cánh.




Chỉ là Đường Khẩn và Cao Phong Lượng đều rất căm phẫn, cả hai đều không hiểu tại sao Đinh Thường Y lại hỏi Ngôn Hữu Tín những lời như vậy.



Chỉ nghe Ngôn Hữu Tín dùng một giọng nói nhẹ nhàng đến bất ngờ đáp lời:



– Đinh cô nương ... tâm ý của ta ... nàng còn không biết sao?



Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng quát tức giận, sau đó là một tiếng thét thất thanh.



Gương mặt ôn nhu hòa dịu của Ngôn Hữu Tín lập tức lạnh lùng như xác chết, y vội quay người lại, Đinh Thường Y liền nói với theo một câu:



– Ngôn lão đại, có thể niệm tình ta mà bảo toàn hai đứa nhỏ ...



Ngôn Hữu Tín mơ hồ hiểu ra tại sao Đinh Thường Y lại trở nên ôn hòa với y, trên mặt thoáng lộ vẻ phật ý, nhưng còn chưa kịp phát tác thì cánh cửa phòng đã bị đạp vỡ, một người lảo đảo bước ra.



Ngôn Hữu Tín vội lao đến đỡ lấy Ngôn Hữu Nghĩa, chỉ thấy Ngôn Hữu Nghĩa đang ôm chặt hạ thể, cắn môi đến bật máu, trên mặt lộ vẻ đau đớn.



Ngôn Hữu Tín vội hỏi:



– Lão nhị, ngươi ...



Ngôn Hữu Nghĩa căm giận nói:



– Con tiện tỳ ... dám ... dám dùng kéo ... a ...!



Ngôn Hữu Tín ngây người nói:



– Kéo?



Ngôn Hữu Nghĩa tức giận:



– Ta đã đánh cho thị một chưởng chết rồi!



Đường Khẩn nhẫn nại không nổi, tức giận gầm lên:



– Họ Ngôn kia! Ngươi là đồ con rùa tuyệt tử tuyệt tôn, táng tận lương tâm, không thể không chết, cầm thú không bằng, ngũ mã phân thi, loạn đao băm vằm! Ngươi là ...



Gã mắng liền một hơi tràng giang đại hải, Ngôn Hữu Nghĩa khẽ lắc mình đến bên, tung chân đá một cước.



Một cước này lực đạo tuyệt đối không nhẹ, nếu là người thường thì đã hộc máu đương trường rồi.



Thân thể Đường Khẩn vốn cứng rắn, nhưng cũng không thể nói được hết câu thứ hai.



Đinh Thường Y chợt ngước mắt nhìn Ngôn Hữu Tín, trong mắt đầy vẻ cầu xin.



Ngôn Hữu Tín thoáng động tâm, đưa tay ngăn Ngôn Hữu Nghĩa không cho y đá tiếp cước thứ hai:



– Lão nhị, người này phải đem về giao cho đại nhân, chết rồi không dễ ăn nói đâu!



Ngôn Hữu Nghĩa căm giận nói:



– Con mẹ nó! Mệnh căn của lão tử đã bị cắt mất một nửa, hắn còn dám mắng chửi ... không phải vì thăng quan phát tài thì ta đã một cước đá chết hắn rồi.



Ngôn Hữu Tín thở dài:



– Ai chẳng muốn thăng quan? Ai chẳng muốn phát tài? Vì danh lợi địa vị, cố kỵ cấm túc gì cũng có thể chịu đựng được.



Ngôn Hữu Nghĩa cười khan hai tiếng, mục quang chuyển động nhìn chằm chằm vào hai tỷ đệ đang thu mình trong góc nhà:



– Được, con nhỏ này cũng được!



Nói đoạn nhấc chân bước về phía nữ hài tử.



Ngôn Hữu Tín quay đầu lại nhìn Đinh Thường Y.



Đinh Thường Y khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nhìn y với ánh mắt cầu xin khẩn thiết.



Ánh mắt kiều mị lại mang đầy vẻ nhu thuận thế này, cà đời Ngôn Hữu Tín chưa từng gặp qua, y khẽ chau mày, kéo tay Ngôn Hữu Nghĩa lại nói:



– Thôi bỏ đi, ngươi thọ thương rồi, nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn!



Ngôn Hữu Nghĩa đột nhiên quay đầu lại, trợn mắt nhìn Ngôn Hữu Tín, trong mắt lộ vẻ kỳ quái:



– Ta biết.