Khô Lâu Họa

Chương 18 : Hữu tín hữu nghĩa

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Ngôn Hữu Tín bị ánh mắt kỳ dị của Ngôn Hữu Nghĩa làm thừ người, chỉ nói:



– Ờ?



Ngôn Hữu Nghĩa đột nhiên hít sâu vào một hơi.



Ngôn Hữu Tín sững người, y biết đệ đệ của mình đã luyện Cương Thi Quyền đến cảnh giới Phi Thi, bất quá trước khi xuất thủ vẫn không tránh khỏi phải hít sâu một hơi thanh khí du nạp Đan Điền, chuyển qua Khí Hải, lưu thông tứ chi bách cốt, sau đó mới có thể tận lực triển khai Cương Thi Quyền.



Ngôn Hữu Tín không khỏi thoái lui một bước.



Ngôn Hữu Tín đột nhiên dài người vọt lên, song quyền đánh ra, "ầm ầm ầm", căn nhà tranh bị thủng một lỗ lớn.



"Bịch!" Một người đổ ập xuống.



Người này miệng mũi ộc máu, xương đầu gối như lòi ra ngoài, cơ hồ như đã bị song quyền của Ngôn Hữu Nghĩa đánh trúng gót chân vậy, y nằm lăn trên mặt đất rên rỉ không ngừng, máu tươi nhuộm đỏ cả một vạt đất.



Ngôn Hữu Tín giờ mới sực tỉnh, bản thân y vì bị diễm sắc của Đinh Thường Y mê hoặc, địch nhân đến sát bên mình mà cũng không hay biết, trong lòng thầm kêu hổ thẹn.



Chỉ nghe trên nóc nhà có tiếng bước chân dồn dập, y phục phất gió ào ào, Ngôn Hữu Nghĩa quát lớn:



– Còn không mau cút ra đây cho ta!



"Bình" một tiếng, cửa gỗ bị đá bật mờ, cửa sổ cũng bị đánh vỡ, bảy tám đại hán cùng lúc xông vào.



Đường Khẩn còn tưởng rằng là ai đến, liếc mắt nhìn qua, liền trợn mắt ngây người, "ồ" lên một tiếng. Cao Phong Lượng biết có chuyện lạ liền thấp giọng hỏi:



– Đường huynh đệ biết hắn?



Đường Khẩn lẩm bẩm nói:



– Long Diêm Vương.



Đinh Thường Y cũng thấp giọng hỏi:



– Là ai?



Đường Khẩn mê muội đáp:



– Là kẻ trước đây đã dùng mê dược ám toán Quan đại ca.



Ngôn thị huynh đệ vừa thấy bảy tám gã đại hán thốc vào cùng với Long Diêm Vương, thì cười lên ha hả nói:



– Ta còn tưởng là ai, thì ra là Long lão ca và Thiếp gia tam huynh đệ, Triệu gia ngũ hổ tướng!



Một gã đại hán trong bọn chạy đến đỡ người đang đau đớn bị thương dưới đất dậy, tức giận quát:



– Họ Ngôn kia, chết đến nơi rồi mà vẫn còn khẩu xuất cuồng ngôn!



Ngôn Hữu Tín cười lạnh:



– Triệu lão đại, họ Ngôn chúng ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng, lần này các ngươi bày bố đao thương đến đây là có ý tứ gì?



Triệu lão đại hừ lạnh nói:



– Nước sông? Nước giếng? Ai là nước sông? Ai mới là nước bẩn trong mương rạch?



Thật không biết lượng sức, đến nha phủ kiếm cơm ăn, vậy mà còn dám độc bá hoành hoành! Chúng ta có sông to biển lớn gì chưa qua, đâu sợ gì họ Ngôn các ngươi!



Ngôn Hữu Nghĩa cười ha hả cao giọng nói:



– Triệu lão đại thì ra là vì ... xem ra ... là huynh đệ Thiếp gia ...



Một gã đại hán khác nhướng mày nói:



– Họ Ngôn kia, từ khi Lý đại nhân mời các ngươi về, đối với chúng ta càng lúc càng nhạt nhẽo, mới đầu còn có chút cơm thừa canh cặn, về sau thì ... hừ, e rằng nha phủ có lớn nữa cũng chẳng còn chỗ cho chúng ta đứng nữa.



Một tên khác cũng ngoác miệng mắng:



– Tên Lão Hổ Tiếu Nguyệt kia đúng thật là có bản sự, chúng ta không thể bì được nên cũng đành cho qua. Nhưng hai huynh đệ các ngươi và tên bần cùng họ Dịch kia ...



Một gã đại hán mặt đầy sẹo cũng lên tiếng nói:



– Hiện giờ tên tú tài nghèo họ Dịch đã chết rồi, chỉ còn lại các ngươi ngăn trở con đường thăng quan phát tài của chúng ta mà thôi!



Ngôn Hữu Nghĩa cười khan hai tiếng:



– Thì ra là vậy!



Ngôn Hữu Tín đưa mắt nhìn Long Diêm Vương:



– Còn họ Long kia? Ngươi cũng đến đây tham gia nhiệt náo hả?



Long Diêm Vương nói:



– Nói một câu công đạo, trước khi bốn người các vị đến, nơi đây vốn là thiên hạ của Thiếp thị tam hùng và Triệu thị ngũ hổ tướng, ta đây cũng được hưởng không ít phong quang, từ sau khi các người đến, không ngờ lại điều ta xuống đại lao làm lao đầu, các người đến thật khiến ...



Ngôn Hữu Tín tiếp lời:



– Các người ảm đạm vô quang.



Long Diêm Vương biến sắc nói:
Chỉ nghe Triệu lão đại sau lưng hắn thở hổn hển nói:



– Chết thì chết, không được đớn hèn như vậy!



Nói đoạn rút mạnh đao. Máu tươi bắn tung toé. Thân hình Long Diêm Vương cừng đờ như cát chết, sắc mặt nhanh chóng bao trùm bởi màu sắc nhợt nhạt như cá chết, chầm chậm đổ vật xuống.



Ngôn Hữu Nghĩa cười ha hả nói:



– Người không sợ chết, không sợ đau tỉnh lại rồi!



Triệu lão đại phẫn hận trợn mắt nhìn Ngôn thị huynh đệ, cười lạnh nói:



– Coi như các ngươi lợi hại. Ta đã nhìn lầm người!



Nói đoạn hoành đao lên tự tận.



Ngôn thị huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, cười phá lên.



Ngôn Hữu Nghĩa bước lên lật thi thể Triệu lão đại lên, đánh thêm một chưởng, lúc ngẩng mặt lên mới lẩm bẩm nói:



– Triệu lão đại, ngươi và huynh đệ họ Thiếp không đấu nổi chúng ta, đó là bởi vì chúng ta không sợ nhục nhã, cũng không sợ nhìn lầm người.



Ngôn Hữu Tín cũng bước tới đánh thêm vài chưởng như sợ có người trá tử, đột nhiên bật dậy công kích y vậy.



– Như vậy cũng tốt, dù sao chúng ta cũng cảm thấy bọn chúng vướng chân vướng tay, sớm trừ đi thì tốt nhất!



Ngôn Hữu Nghĩa chợt hỏi:



– Thương thế của ngươi có nặng không?



Ngôn Hữu Tín cười khổ nói:



– Bắp chân một vết, trên tay hai vết.



Ngôn Hữu Nghĩa cảm động nói:



– Đại ca ...



Ngôn Hữu Tín cười hào sảng nói:



– Chúng ta là thân huynh đệ, vì đối phương mà nhận một hai đao có đáng gì đâu!



Ngôn Hữu Nghĩa vỗ vai Ngôn Hữu Tín, nhấn giọng nói từng chữ một:



– Ngươi biết trên đời này chuyện may mắn nhất của ta là gì không?



Y lớn tiếng như muốn thổ lộ điều mình đã ẩn giấu trong lòng từ lâu:



– Chính là có một hảo ca ca như ngươi vậy.



Ngôn Hữu Tín mỉm cười nói:



– Ta cũng có một hảo đệ đệ!



Cao Phong Lượng. Đường Khẩn, Đinh Thường Y ba người vốn hy vọng Ngôn thị huynh đệ và bọn Long Diêm Vương chín người sẽ lưỡng bại câu thương, đồng quy ư tận, không ngờ hai huynh đệ họ Ngôn vẫn an nhiên vô sự, khiến tâm tình cả ba cũng theo đó mà trầm xuống.



Ngôn Hữu Nghĩa chợt nói:



– Ta cảm thấy có chút kỳ quái.



Ngôn Hữu Tín liền hỏi:



– Ngươi muốn nói làm sao chúng biết hành tung của chúng ta?



Ngôn Hữu Nghĩa gật đầu:



– Đúng vậy.



Ngôn Hữu Tín nói:



– Trên đường chúng ta đều lưu lại dấu vết để Lý đại nhân phái người đến tiếp ứng, có khả năng là Lý đại nhân đã phái chúng đến đây, nhưng chín tên này vì đã ôm hận từ lâu, nên mới công báo tư thù, định giết chúng ta để cướp lấy công lao ...



Ngôn Hữu Nghĩa lẩm bẩm nói:



– Công danh này ... cũng không nhỏ ... bất quá, ta thấy "lợi" càng hấp dẫn hơn, nói không chừng ...



Ngôn Hữu Tín nhất thời không hiểu:



– Nói không chừng cái gì?



Ngôn Hữu Nghĩa ngẩng mặt nhìn ra ngoài, bầu trời tối đen nhưng rất nhiều điểm tinh quang đang dần tiến tới căn nhà nhỏ. Y nói:



– Ta cứ cảm thấy, tuy lần này Lý đại nhân lấy danh nghĩa bắt cường đạo và báo thù giết con mà đến, nhưng mà lao sư động chúng như vậy, chỉ sợ còn có cái gì đó ...



Ngôn Hữu Tín hỏi:



– Cái gì đó?



Y cũng nhìn thấy những đốm lửa đang tiến dần đến căn nhà tranh.