Khô Lâu Họa

Chương 2 : Huyết thi

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Trời còn chưa sáng, Đường Khẩn trong mông lung mơ hồ đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa và xích sắt, gã vội đề cao cảnh giác, nhảy dựng lên đứng vào một góc phòng. Cửa sắt bật mở, bảy tám tên ngục tốt tràn vào, kẹp tay kẹp chân Đường Khẩn đẩy ra bên ngoài.



Đường Khẩn tức giận quát:



– Các người muốn làm gì?



Nhưng gã đã bị ngục tốt đẩy ra ngoài. Đường Khẩn muốn phản kháng, song biết người đã rơi vào tình cảnh này, giãy dụa cũng không có tác dụng gì, đành thở dài một tiếng, để cho chúng đẩy ra ngoài.



Đường Khẩn bị đẩy ra ngoài, chỉ thấy người một người đứng trong chỗ kín nhìn chòng chọc vào gã, chính thị là Long Diêm Vương.



Đường Khẩn biết mình lọt vào tay người này thì không còn hy vọng nào nữa, chẳng nói một lời, chỉ dùng ánh mắt gầm ghè nhìn lại hắn.



Long Diêm Vương cười lên hăng hắc, vẫy tay ra lệnh cho bọn ngục tốt đẩy Đường Khẩn về phía trước. Đi được bảy tám đạo hành lang, một số phạm nhân ở trong phòng giam bị tiếng xích sắt làm tỉnh giấc, mở mắt thấy tình hình như vậy đều không dám lên tiếng.



Lúc Đường Khẩn sắp bị giải ra ngoài, có đi qua một gian phòng bị bảy tám chiếc khóa lớn khóa chặt. Đột nhiên bên trong truyền ra một giọng nói trầm trầm:



– Các ngươi định làm gì với y?



Mấy tên ngục tốt vốn hung tợn dữ dằn, ngang ngược bá đạo, nhưng vừa nghe tiếng nói này đều không tự chủ được, nhất tề dừng lại, không dám đi về phía trước nữa. Một tên ngục ban đầu tương đối có kinh nghiệm bước lên thấp giọng nói:



– Quan ... Quan đại ca ... huynh sớm ...



Người trong lao phòng trầm mặc hồi lâu, không nói tiếng nào.



Một tên khác phân trần:



– Chúng tôi ... chúng tôi cũng chỉ là ... chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi ...



Thanh âm trầm trầm trong lao phong lập tức hỏi lại:



– Phụng mệnh hành sự? Từng người từng người một đều đi mà không về? Lý Ngạc Lệ không nên làm quá đáng như vậy!



Mấy tên ngục tốt đưa mắt nhìn nhau không dám đáp lời. Trong bóng tối, Đường Khẩn vận hết mục lực quan sát, chỉ thấy lao phòng này không có gì khác so với những lao phòng bình thường khác, chỉ là đặc biệt chật chội, đặc biệt kiên cố hơn mà thôi.



Thần sắc Long Diêm Vương có chút bất định, đằng hắng một tiếng rồi nói:



– Quan ... Quan gia, đây là quy tắc trong nhà lao, chúng tôi chỉ phụng mệnh hành sự, ngài ... ngài đừng quản vào thì hơn!



Người bên trong đột nhiên quát lớn một tiếng, âm thanh rổn rảng như chuông đồng:



– Long Tự Phá!



Long Diêm Vương giật mình, bị tiếng quát làm thối lui hai bộ, chỉ nghe người bên trong quát hỏi:



– Ngươi cho ta uống mê dược, phế đi hai chân ta, sau đó còn cung hình, đây có phải là chủ ý của ngươi không?



Thần sắc Long Diêm Vương biến đổi liên tục, cẩn thận nhìn xem các ổ khóa của gian lao phòng đó không có gì khác thường rồi mới dám đáp lời:



– Quan ... Quan đại ca ... tôi ... tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ ...!



Người bên trong cười khổ một tiếng, sau đó hít một hơi dài như để lấy lại bình tĩnh:



– Được, Long Tự Phá, ta không trách ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết có phải là Lý Ngạc Lệ không?



Long Diêm Vương ấp úng:



– Lý ... Lý đại nhân ... ông ấy ...



Quan Phi Độ tức giận gầm lên:



– Nói! Là Lý Ngạc Lệ hay Lý Trù Trung?



Tiếng gầm này vang động khắp hành lang, làm cho Long Diêm Vương sợ đến đánh rơi cả chìa khóa. Chín phần mười số phạm nhân trong Thanh Điền đại lao cũng bị tiếng gầm này đánh thức.



Long Diêm Vương run giọng:



– Ngươi ... Quan đại ca. Ta biết ở trên giang hồ ngươi có danh vọng, có địa vị ...



nhưng một khi đã vào đây thì đều phải nghe theo Lý đại nhân, Lý công tử. Đại nhân vốn rất chiếu cố đến ngươi, nhưng mà ...




Long Diêm Vương cúi đầu đứng thẳng như cột nhà. Trước mặt phạm nhân thì hắn diễu võ giương oai, đầu ngẩng cao như con sư tử đá đứng trước cửa nhà người ta vậy, nhưng giờ đây, trông hắn thật giống như một con chó đang vẫy đuôi chờ lệnh chủ.



Lúc này gã thiếu niên đang hỏi Long Diêm Vương:



– Quan Phi Độ bị giam trong thiết lao, tại sao có thể đả thương ngươi?



Long Diêm Vương nói với vẻ đáng thương:



– Nô tài đi qua, nghe hắn nói những lời đại nghịch bất đạo, lăng mạ công tử, vì thế mới lớn tiếng quát mắng lại. Hắn liền đánh một chưởng vào cửa sắt, chấn gãy khóa cửa bắn ra. May mà nô tài tránh né kịp thời, bằng không chỉ sợ đã bắn trúng mặt. Lúc đó e rằng nô tài khó mà phục mệnh công tử được nữa.



Ánh mắt đầy tà ý của thiếu niên nhìn chăm chăm vào Long Diêm Vương:



– Ồ, vậy thật làm khó ngươi rồi!



Đường Khẩn không nhịn nổi liền lớn tiếng nói:



– Ngươi nói năng hàm hồ! Quan đại ca căn bản không mắng chửi ai cả. Mà là ngươi nói ra là Lý Ngạc Lệ hay Lý cái gì Trung đó hạ thủ với y, là kẻ chủ sử rút gân chân và cung hình Quan đại ca. Hừ ... bằng vào ngươi, làm sao dám quát mắng Quan đại ca cơ chứ?



Long Diêm Vương biến sắc mặt vội nhảy đến trước mặt Đường Khẩn quát lớn:



– Ngươi dám vu oan ta? Ngươi là cái thứ gì? Ta ...



Chưởng giơ cao lên định đập xuống mặt Đường Khẩn.



Thiếu niên chợt lên tiếng:



– Long Tự Phá ...



Tay Long Diêm Vương giơ lên được nửa chừng liền dừng lại, quay người, quỳ xuống vừa khóc vừa nói:



– Công tử, tên này vu oan cho nô tài. Nô tài đối với công tử một lòng trung thành, ở bên ngoài cũng không dám nói một lời bất kính, làm sao dám phóng túng như vậy. Công tử minh xét, công tử minh xét ...



Đường Khẩn thấy cảnh này đột nhiên ngửa mặt cười lên ha hả.



Đường Khẩn vừa cất tiếng cười, chúng nhân đều quay sang nhìn gã.



Gã vì biết mình chắc chắn sẽ chết nên không còn úy kị gì cả, cười ha hả nói:



– Xem tướng nô tài của hắn, sợ đến mức như vậy, thật không coi ngươi là hoàng thượng không được rồi.



Câu nói này của gã rõ ràng là nói với thiếu niên kia.



Thiếu niên cười nhạt nói:



– Ta tên là Lý Trù Trung, không phải Lý cái gì Trung.



Ngữ khí thiếu niên không hề có chút giận dữ.



Chợt "Cự Phủ Thư Sinh" Dịch Ánh Khê nói:



– Công tử, Quan Phi Độ dù bị phế hai chân vẫn có thể chấn gãy khóa sắt đả thương Long lão đầu, người này nên trảm thảo trừ căn đi thì hơn.



Lý Trù Trung trầm ngâm một hồi nói:



– Ta vốn muốn dùng người này, để hắn làm việc cho gia gia, có điều xem ra hắn có chết cũng không thay đổi tâm tính, vậy thì lưu lại cũng vô dụng ...



Nói đến đây, y liền quay sang Long Diêm Vương:



– Ngươi đi mời Quan Phi Độ đến đây, nhớ kỹ, là mời hắn đến đây.



Long Diêm Vương thấy Lý Trù Trung không trách phạt gì mình, lại còn lệnh cho đi làm việc, trong lòng vui mừng khôn tả, vội đáp lớn:



– Dạ!



Đoạn lập tức vội vàng chạy ra khỏi phòng.



Giờ chỉ còn một mình Đường Khẩn đối diện với năm nhân vật quái dị sắc mặt trắng bệch.