Khô Lâu Họa

Chương 3 : Quan phi độ

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Lý Trù Trung nghiêng cặp mắt tà ác, như cười mà không cười nhìn chăm chăm vào Đường Khẩn:



– Ngươi tên là Đường Khẩn đúng không?



Y chợt cười khan một tiếng rồi nói tiếp:



– Vốn chẳng đến lượt ngươi nhanh vậy đâu, nhưng hôm qua ngươi làm náo loạn cả trong lao lên, ta đành phải chọn dùng bộ da của ngươi trước vậy.



Đường Khẩn biết chuyện chẳng lành, song nghe Lý Trù Trung nói vậy liền phản ứng:



– Ta bị oan uổng. Ta không giết người, cướp của, cũng chẳng cưỡng gian phụ nữ.



Cho dù là ta phạm tội đi nữa thì cũng phải dùng quốc pháp xử lý, các ngươi muốn làm gì?



Lý Trù Trung nhạt nhẽo nói:



– Đã đến đây thì không nói quốc pháp, vương pháp gì hết. Lời của ta nói chính là pháp luật.



Đường Khẩn kích động:



– Được lắm. Người của Thần Uy Tiêu Cục chúng ta không ai ăn cắp quan ngân, chúng ta bị oan uổng. Ngươi phải trả lại sự công bằng cho chúng ta.



Lý Trù Trung nói:



– Ai cũng nói mình bị oan uổng cả. Một kẻ sát nhân, cũng có thể mượn cớ say rượu hay tự vệ, một tên cưỡng hiếp con gái nhà người ta cũng biết nói nữ nhân đó quyến rũ hắn ... Tiền bạc rõ ràng là mất trên đường các người áp giải. Không phải các người làm thì ai làm?



Đường Khẩn tức giận phản kháng:



– Trận chiến Bắc Tảo Sa đó bốn mươi mốt người của Thần Uy Tiêu Cục đã chết mất hai mươi bảy, đó không phải là bằng chứng sao!



Lý Trù Trung cười khan:



– Đó chỉ là các ngươi chia phần không đều, tự tàn sát lẫn nhau mà thôi.



Đường Khẩn phẫn nộ:



– Ngươi cứ vu oan giá họa cho Thần Uy Tiêu Cục là có ý gì?



Lý Trù Trung mỉm cười:



– Ý ta chính là, nếu ta muốn ngươi sống, ngươi mới được sống. Ta mà muốn ngươi chết ...



Đoạn y liếc nhìn cỗ huyết thi nói tiếp:



– ... Thì ngươi chết chắc!



Đường Khẩn nói:



– Được! Muốn định tội ta thì hãy đưa ta lên công đường thẩm phán.



Lý Trù Trung nheo mắt cười cười:



– Ta đã nói rồi. Đã đến đây thì định tội gì cho ngươi là do thiếu gia đây cao hứng, không cần thẩm phán gì hết cho mất thời gian.



Đường Khẩn bi phẫn thốt:



– Được! Giờ hổ đã lạc bình dương, cùng lắm là bị chặt đầu chứ gì, nói nhiều lời làm gì nữa.



Lý Trù Trung cười nói:



– Ta không hề muốn chặt đầu ngươi.



Đường Khẩn thoáng ngẩn người. Lý Trù Trung tiếp tục nói:


Người vừa xuất thủ đương nhiên là Dịch Ánh Khê.



Dịch Ánh Khê thấy đại phủ bị song chưởng Quan Phi Độ kẹp chặt, giống như chém vào một tảng đá lớn, không thể rút ra trong lòng vừa kinh vừa nộ. Nhưng cả hai đều từ trên không rơi xuống, tình thế lại hoàn toàn bất đồng.



Dịch Ánh Khê hai chân nhẹ nhàng chạm đất, lập tức xuống tấn thôi lực.



Quan Phi Độ bị phế hai chân nên phải chịu thiệt thòi.



Vì vậy y sẽ ngã nhào.



Trong lúc ngã nhào, chỉ cần Quan Phi Độ có một sát na thất thần, Dịch Ánh Khê tụ lực chém xuống, hoàn toàn có thể chém Quan Phi Độ ra làm hai mảnh.



Nhưng Quan Phi Độ tuyệt không ngã nhào, bởi vì Đường Khẩn đã kịp thời lao đến.



Quan Phi Độ nhẹ nhàng hạ thân trên vai gã.



Đường Khẩn lớn tiếng nói:



– Quan đại ca, huynh không cần sợ. Có đệ cõng huynh, có đệ cõng huynh ...



Tiếp đó định nói thêm gì đó, song ngay cả một chữ gã cũng không nói ra nổi.



Bởi vì Quan Phi Độ mà gã đang cõng trên đầu đã giao thủ với Dịch Ánh Khê. Tình hình thế nào gã hoàn toàn không nhìn rõ, nhưng áp lực trên vai nặng đến mức như muốn chấn gẫy hết xương của gã vậy.



Đường Khẩn nghiến răng chịu đựng, đột nhiên thấy Dịch Ánh Khê nhấc chân, tung một cước vào tiểu yêu của mình.



Một cước này nếu như đá trúng, chẳng những gã sẽ thọ trọng thương, chỉ sợ cả Quan Phi Độ cũng cõng không nổi nữa.



Nhưng Đường Khẩn lại không dám né tránh.



Bởi chỉ cần gã di động nửa bước một bước, không biết sẽ ảnh hưởng gì đến tình hình cuộc chiến giữa Quan Phi Độ và Dịch Ánh Khê bên trên. Gã thà chịu thọ trọng thưong, chứ quyết không để vì mình mà Quan đại ca phải thua một chiêu, một thức.



Không ngờ cước đó của Dịch Ánh Khê chỉ đã đến nửa chừng liền đột ngột thu về.



Sau đó, Dịch Ánh Khê đã bốn lần xuất cước, nhưng lần nào cũng được nửa đường thì thu hồi. Mỗi lần Dịch Ánh Khê xuất chiêu muốn đả thương gã thì thân hình y đều lắc lư dữ dội tựa hồ muốn đứng cũng chẳng vững.



Võ công của Đường Khẩn cũng rất khá. "Thần Uy Tiêu Cục" ở một dải Thiểm Tây uy danh rất hiển hách, mà "Báo Tử Đảm" Đường Khẩn cũng có thể xem là một viên mãnh tướng trong đám tiêu sư. Căn cơ Thiếu Lâm Thần Quyền của gã cực tốt, ba mươi sáu đường "Phong Đầu Đao Pháp" đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, nhưng tất cả đều không bằng được kiến thức của gã.



Đường Khẩn lập tức phán đoán được sự việc:



Dịch Ánh Khê và Quan Phi Độ giao thủ, y không đánh ngã được Quan Phi Độ , nên đã nhiều lần xuất thủ hòng đả thương gã, khiến Quan đại ca mất đi chỗ dựa phần hạ bàn, nhưng Quan Phi Độ đã dùng thế công của song chưởng bức sử Dịch Ánh Khê lần nào cũng chỉ xuất cước được một nửa rồi tự động thu chiêu.



Xem tình hình thì Quan Phi Độ đang chiếm thượng phong.



Đường Khẩn nghĩ vậy, liền ngẩng đầu nhìn lên.



Gã vừa nhìn lên liền giật mình đánh thót một cái.



Trên đầu toàn là ánh búa.



Thậm chí lưỡi búa còn lướt qua da đầu gã, sượt qua mũi gã, xoay tròn trên đầu gã.



ngân quang lấp loáng, khí thế kinh người.



Đường Khẩn vừa nhìn, toàn thân liền toát mồ hôi lạnh, lập tức cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên lần nữa.



Nói như vậy lẽ nào người chiếm thượng phong là Dịch Ánh Khê.



Đường Khẩn vừa nghĩ đến đây, đột nhiên Dịch Ánh Khê thoái lui tám bước, cước bộ lảo đảo.



Đường Khẩn mừng thầm trong bụng, lại ngẩng đầu lên nhìn lần nữa, không ngờ ánh búa so với vừa nãy càng dày đặc, dồn dập hơn, hình thành nên một tấm lưới bạc chói mắt.



Đến giờ gã mới hiểu, thì ra Quan Phi Độ sớm đã đoạt cự phủ của Dịch Ánh Khê, hiện đang ứng phó thế công từ trên không của Ngôn thị huynh đệ.