Khô Lâu Họa

Chương 24 : Danh bộ và Bộ Vương

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Lãnh Huyết và lão giả lại đi thêm một đoạn xa nữa, tiếng gà gáy và tiếng vịt kêu hòa lẫn vào nhau, còn có tiếng chó sủa húng hoắng, những âm thanh này hòa quyện vào nhau, khiến người ta nghĩ đến một thôn làng vắng vẻ và một giấc ngủ trưa sau cả buổi làm việc mệt mỏi.



Lãnh Huyết ngước mắt nhìn một cây cao ở phía xa, những cành cây khỏe mạnh màu nâu mang trên mình những đám lá xanh tốt màu ngọc bích, trong đám lá màu ngọc bích ấy lại mọc lên những bông hoa đỏ tươi, tựa như máu tươi đang cháy bừng trên rêu xanh vậy, đẹp vô cùng.



Lão giả ho khù khụ nói :



– Sắp đến Thanh Điền trấn rồi.



Nói đoạn cho tay vào ngực áo lấy ra một bao bánh vừng, là thứ vừa nãy thôn dân ở Tiểu Cổn Thủy tặng cho lão lúc lên đường :



– Cậu có đói không? Cùng ăn với ta đi!



Không ngờ vừa mới gỡ bao giấy ra, bánh vừng liền rơi lả tả xuống như bụi phấn, lão giả nhất thời không để ý, đánh rơi cả xuống đất. Lão thoảng ngẩn người, dùng đầu lưỡi liếm nốt số bánh còn lại dính trên bao giấy, sau đó thổi thổi những bụi phấn dính trên mấy ngón tay rồi phủi phủi những bụi bánh dính trên người, đánh trống lảng nói :



– Ồ, thật không ngờ bột làm bánh này đúng là trộn không đều, vỡ hết cả rồi.



Lãnh Huyết nhạt giọng nói :



– Không phải do bột làm bánh, là do vừa nãy ngài ngưng tụ công lực dọa khiếp Lý Ngạc Lệ, chỉ là mấy chiếc bánh vừng thì làm sao chịu cho nổi?



Lão giả như bị bột bánh chẹn mất cổ họng, lớn tiếng ho khù khụ, quanh co nói lảng đi chuyện khác :



– Ồ? Cái gì? Chính ta còn chưa biết nữa...



Sau đó thì giống như tình cờ phát hiện ra một quán trà nhỏ ven đường, vui vẻ nói :



– Chúng ta qua bên kia uống trà rồi nói chuyện.



Tuy đang là buổi trưa nhưng quán trà này vẫn rất quạnh quẽ, khách nhân cũng chẳng có mấy người. Sau khi Lãnh Huyết và lão giả ngồi xuống, lão ta liền không ngừng ho sù sụ. Lãnh Huyết hỏi gã tiểu nhị :



– Có thứ gì ăn được không?



Điếm tiểu nhị nói tên mấy món ăn, đều là các loại như bánh bao, đậu tương...



Lãnh Huyết liền gọi :



– Một đĩa đậu nành, hai cái bánh táo, một đĩa đậu phộng và hai bát mì long tu...



có thịt hay không?



Điếm tiểu nhị làm ra vẻ khổ sở nói :



– Khách quan, cả vùng này đào đâu ra thịt nữa? Đừng nói là bánh táo, cho dù là bánh tỏi cũng chẳng có nữa là. Hay là ăn bánh cuốn tạm đi có được không?



Lãnh Huyết liền gật đầu :



– Cũng được, cũng được.



Điếm tiểu nhị vừa vắt chiếc khăn trắng lên quay người đi thì Lãnh Huyết đã gọi giật lại :



– Hai bát rượu cao lương nữa.



Điếm tiểu nhị lại cười khổ, nét mặt rầu rỉ nói :



– Khách quan, chỗ này làm gì có rượu cao lương!



Lãnh Huyết đành nói :



– Rượu trắng, rượu trắng vậy.



Lúc này điếm tiểu nhị mới đi vào trong.



Lão giả vừa ho như hết hơi, vừa cố rặn ra từng chữ một :



– Tùy tiện một chút, tùy tiện ăn chút gì cũng được.



Chiếc bàn đằng sau cũng có mấy người ngồi, một người mặt mày rầu rỉ, một người thì oán khí bốc lên tận mây xanh, người thứ ba lại càng thảm hơn, bộ mặt chẳng khác gì đi đưa đám. Chỉ có một người lùn là đang cười hì hì, dáng vẻ như là thế nào cũng được vậy, xem bề ngoài và cách nói chuyện có thể khẳng định họ đều là người nhà quê cả.



Người có oán khí bốc cao nói :



– Hai vị chắc hẳn là người từ xa tới, không biết sự thê thảm hơn cả chiến tranh ôn dịch ở nơi này, chúng tôi ở đây hết nạp cống lại nạp thuế, thật đúng là có làm trâu làm ngựa cũng chẳng thể nào nộp hết được tiền thuế cho triều đình!



Người có nét mặt như đưa đám vội nhắc nhở người vừa lên tiếng :



– Cẩn thận, bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra.



Lãnh Huyết nói :



– Các vị xin yên tâm, ta không phải người đến trưng thuế. Không hiểu việc thu thế ở làng của các vị làm sao mà lợi hại như vậy?



Người mặt mày rầu rỉ cơ hồ như viết trên mặt một chữ “sầu” vậy, đến khi nói thì từng chữ “sầu” lại thổ ra ngoài :



– Ở chỗ chúng tôi đây, nuôi thêm một con gà thì phải nộp thêm một phần thuế cho con gà, trồng thêm một cái cây thì phải nộp thuế cho cái cây, vì thế chúng tôi thà đem gà giết chết đi, lấy rìu chặt cây đi còn hơn là phải nộp một khoản thuế lớn.



Lãnh Huyết nói :



– Các người không phải đã nộp thuế cả rồi sao?



Người mặt đầy oán khí nói :



– Ngài tưởng rằng số tiền thuế đó dễ nộp lắm hay sao? Những người không nộp được ít nhất cũng cả vạn người, bọn họ bây giờ không chết thì tứ chi cũng không còn lành lặn, hoặc giả là ngồi trong tù chờ chết, nếu không thì cũng bị xung quân đi biên giới rồi.



Lãnh Huyết phẫn nộ nói :


– Tên tiểu tử thối! Ta là sư gia thủ tịch thân cận của Lỗ đại nhân, ta muốn sao thì làm vậy đấy, ngươi làm gì được ta!



Lãnh Huyết lắc đầu, lắc rất mạnh :



– Ta không muốn giết ngươi.



Vương sư gia ngây người, tên nha sai gầy gò giơ nắm tay lên quát :



– Ngươi nói gì?



Gã nha sai lực lưỡng cũng ném bịch nam nhân xuống đất, dấn lên một bước.



Lãnh Huyết vẫn lắc đầu :



– Ta vốn không muốn giết ngươi.



Lời vừa dứt tên nha sai gầy gò liền thấy một đạo hàn quang lóe lên, lao vút tới mi tâm của gã sư gia.



Chiếu theo tình hình này, gã sư gia họ Vương chết là cái chắc, chẳng ngờ lão giả đứng bên cạnh đột nhiên xuất thủ.



Kiếm quang lóe lên ba lần, lão giả cũng nhấc tay lên ba lượt.



Gã gầy gò nha sai đứng giữa Lãnh Huyết và Vương Mệnh Quân, nhưng gã hoàn toàn không tiếp nổi kiếm của Lãnh Huyết, cũng tránh không được, thậm chí gã còn chẳng thể phân biệt được đó là kiếm quang hay điện quang, mục tiêu công kích là hắn hay là gã Vương sư gia kia nữa.



Lãnh Huyết lại rất rõ ràng, nếu như không phải lão giả đã tiếp ba kiếm của chàng thì tên sư gia kia ít nhất cũng đã chết chín lần rồi.



Lãnh Huyết đột nhiên thu kiếm lại hỏi :



– Tại sao không để tôi giết chết hắn?



Lão giả lắc đầu, dường như cái lắc đầu này của lão không phải là lắc đầu với một mình Lãnh Huyết mà là lắc đầu với cả nhân tình thế thái vậy :



– Tội hắn không đáng chết.



Lãnh Huyết lạnh lùng nói :



– Loại người này đã bức hiếp không biết bao nhiêu là lương dân bách tính vậy mà còn không đáng chết ư? Kẻ này tên là Vương Mệnh Quân, chính là một trong những huynh đệ năm xưa của Bạch Phát Cuồng Nhân, cũng chính là một trong những kẻ đã khiến Nhiếp Thiên Sầu nhập vào ma đạo, vậy mà còn không đáng giết ư?



Lão giả thở dài :



– Dù là phải xử tử, cũng phải có mệnh lệnh của thượng cấp đã, bằng không thì cũng phải xử lý theo đúng pháp luật, ta với cậu chỉ là bộ khoái, không có tư cách định đoạt sinh tử của người khác, bằng không thì cũng chẳng khác nào kẻ chấp pháp lại đi phạm pháp.



Hai mắt Lãnh Huyết sáng rực lên, không nói tiếp nữa.



Vương sư gia nghe hai người nói chuyện, biết được thân phận họ chẳng phải tầm thường, lại thấy Lãnh Huyết vừa mở miệng đã nói ra thân phận lai lịch của gã, hơn nữa xuất thủ lại nhanh như điện chớp, nên lập tức trổ ngay bản lãnh làm sư gia của mình ra :



– Hai vị thật đúng là không đánh thì không quen biết, nước ngập miếu Long Vương, thì ra đều là người nhà cả, chi bằng...



Lão giả ngắt lời :



– Vô dụng thôi, y sẽ không chịu đâu.



Gã sư gia cẩn thận dò xét :



– Vị đại ca này là...



Lão già đằng hắng một tiếng nói :



– Một trong Thiên Hạ Tứ Đại Danh Bộ được Hoàng thượng ngự phong, người trong giang hồ gọi là Võ Lâm Tứ Đại Danh Bộ, Lãnh Lăng Khí, ngoại hiệu chỉ có hai chữ Lãnh Huyết.



Vương sư gia nghe xong, cơ hồ như muốn ngất xỉu.



Hai tên nha sai bởi chưa từng nghe nói qua tên tuổi của Lãnh Huyết nên không cảm thấy gì, nhưng thấy gã sư gia mặt trắng bệch như tờ giấy, biết người này lai lịch không nhỏ nên cũng vội vàng kính cẩn chào hỏi.



Gã sư gia đang trong tuyệt vọng thì chợt nghĩ đến lão giả ốm yếu đang ho sù sụ trước mắt, hình như vừa nãy chính là lão đã xuất thủ cứu gã, vội quỳ xuống nắm ống quần lão giả van xin :



– Vị đại gia này, phiền ngài nói giúp tiểu nhân mấy câu, xin vị... Lãnh gia này tha cho chúng tôi một lần... chúng tôi chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi!



Lão giả lắc đầu nói :



– Bức ép người ta nộp thuế không đúng quy định, mượn thế hành dâm, đây gọi là phụng mệnh hành sự sao? Ngươi đã phạm pháp, không ai có thể tha cho ngươi được.



Gã sư gia vẫn không cam tâm, cố níu kéo cầu xin :



– Ngài muốn là được mà... cầu xin đại gia... tiểu nhân sẽ không bao giờ quên ân nghĩa của ngài...



Sinh Thọ lão gia thấy cảnh tượng này chợt nghĩ đến lúc nãy mình phải van cầu hắn, giờ đây lại báo ứng ngay trên người hắn, trong lòng cũng thấy an ủi phần nào, ngước đôi mắt già nua lên nhìn trời, cảm thấy đúng thật là có một ông trời đang thưởng phạt nhân gian.



Lãnh Huyết lạnh lùng nói :



– Ngươi cầu xin ông ấy cũng vô dụng thôi, ông ấy... sẽ không đáp ứng đâu.



Tên nha sai vạm vỡ bất chợt bạo gan hỏi một câu :



– Ông ta là ai nữa?



Lãnh Huyết mỉm cười :



– Ông ta là ai à? Ông ấy là lão tổ tông, đại tông sư trong nghề của chúng ta.



Chàng nói rõ ràng từng chữ một :



– Bộ trung chi vương, Bộ Vương Lý Huyền Y.