Khô Lâu Họa

Chương 25 : Bộ khoái thứ ba

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Lần này thì trên mặt cả hai tên nha sai đều xuất hiện biểu tình dở khóc dở cười.



Tự nhiên bọn chúng đều đã nghe qua trong nghề này của bọn chúng có một vị đại hành gia, tra án thiết diện vô tư, võ công cao thâm khó dò, làm người cần kiệm liêm chính, những kẻ lọt vào tay ông ta bất kể là đại đạo giết người không chớp mắt hay là nhân vật giang hồ danh chấn võ lâm, tất cả đều bị bắt sống về xử theo đúng pháp luật, tuyệt đối không có kẻ nào chạy thoát.



Nên biết rằng bộ khoái muốn giết người thì dễ hơn bắt sống gấp trăm lần, đặc biệt là những nhân vật ở tam sơn ngũ nhạc, có lúc bắt người ở tận Tây Cương giải về Hồ Nam, đường xa vạn dặm không những phải phòng bị tội phạm gia hại, đào thoát mà còn phải ứng phó với những kẻ đến tiếp cứu, tập kích, chẳng những vậy còn phải đề phòng phạm nhân tự tuyệt..., nhưng chỉ cần rơi vào tay Bộ Vương Lý Huyền Y, kẻ nào kẻ nấy đều phải ngoan ngoãn để ông ta giải đến nhà lao đợi chờ xét xử.



Điểm này ngoại trừ Bộ Vương Lý Huyền Y làm được ra, ngay cả Tứ Đại Danh Bộ hay Thần Bộ cũng không ai làm nổi.



Gã sư gia họ Vương thở dài một tiếng.



Gã cảm thấy hôm nay mình đã gặp quỷ.



Gã thà gặp quỷ còn hơn là gặp phải một danh bộ trước, sau đó lại gặp thêm một Bộ Vương nữa.



Bộ Vương nói :



– Bảo ta thả ngươi thì không thể được, nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội.



Gã sư gia vui mừng như kẻ chết đuối vớ được cây cọc, rối rít cảm ơn :



– Đa tạ Lý đại gia, đa tạ Lý đại gia...



Bộ Vương cười cười nói :



– Ta để các ngươi đi tự thú.



Sắc mặt gã sư gia và hai tên nha sai lập tức biến đổi. Bộ Vương lại nói :



– Các ngươi đừng hòng gian dối, bởi vì nếu như các ngươi không tự thú, sớm muộn gì ta cũng bắt các ngươi về, lúc ấy tội lại tăng thêm một bậc.



Gã sư gia vội nói :



– Vâng, vâng, nhất định tự thú, nhất định tự thú.



Bộ Vương lại nói tiếp :



– Các ngươi cũng đừng mong chuyện các quan lại cấu kết với nhau, phán xử bất công, ngay cả tên quan viên đó ta cũng có thể bắt về quy án được.



Gã sư gia sợ đến trắng bệch cả mặt, thân hình run lên như cầy sấy, không ngừng nói :



– Vâng, vâng...



Bộ Vương gằn giọng quát :



– Còn không cút đi.



Gã sư gia cúi người thoái lui nói :



– Vâng, tiểu nhân cút, tiểu nhân xin cút...



Đoạn cùng hai tên nha sai ba chân bốn cẳng nhảy lên lưng ngựa, Vương sư gia hoảng loạn cực độ, vừa leo lên ngựa đã ngã nhào xuống, hai gã nha sai vội vàng đến đỡ gã lên ngựa, giờ mới nhếch nhác bỏ đi.



Lãnh Huyết cười cười nói :



– Ngài xem bọn chúng có đi tự thú hay không?



Bộ Vương :



– Ta thấy sẽ không đâu.



Lãnh Huyết nói :



– Vậy thì tại sao không giết bọn chúng đi cho bớt chuyện?



Bộ Vương nói :



– Ta đã nói rồi, chúng ta đều không có quyền lực giết người.



Lãnh Huyết nói :




Bộ Vương quệt tay chùi máu trên miệng :



– Ta không còn phổi nữa rồi, phổi của ta hỏng rồi.



Lãnh Huyết nói :



– Ngài phải vì quốc gia mà tự quý trọng bản thân, hãy nghỉ ngơi cho tốt rồi hãy nói.



Bộ Vương cười khổ: :



– Nếu như thiên hạ bình tịnh cho dù ta phải nghỉ ngơi vĩnh viễn cũng không oán thán nửa lời.



Lãnh Huyết nghe lão nói vậy, trong lòng chợt tràn đầy xúc cảm. Nhớ lại khi trước Gia Cát tiên sinh cũng từng đối mặt với màn mưa trong đêm than thở một câu như vậy.



Rồi chàng lại nhớ đến chuyện Gia Cát tiên sinh bồi dưỡng mình và các huynh đệ lớn thành người, truyền thụ cho võ công tinh diệu, giao cho trọng trách, hơn nữa về mặt tiền bạc cũng để cho mình vô cùng thoải mái, trước giờ chưa từng phải nghĩ ngợi về chuyện này. Đem so sánh với vị tiền bối từ một nha dịch tạp vụ, từ một kẻ nơi đầu đường xó chợ từ từ thăng lên thành Bộ trung chi Vương, thật chẳng khác gì một trời một vực, trong lòng bất chợt sinh ra cảm giác kính phục vô hạn.



Chợt nghe Bộ Vương nói :



– Lại thêm một người nữa!



Chỉ thấy giữa màn mưa xuất hiện một bóng người, tay cầm một thanh đao, ăn mặc như nha sai, từng bước từng bước tiến tới.



Người này bước đi không nhanh, nhưng phảng phất như là chỉ cần gã cất bước, không đến mục đích thì gã sẽ quyết không dừng lại.



Người này còn rất trẻ, nước mưa làm tóc gã dính vào trán, cả lông mày cũng bết lại.



Gã cầm đao bước về phía trước, một chút sợ hãi cũng không có.



Lãnh Huyết nhìn cách ăn mặc của y biết người này chỉ là một tiểu bộ khoái cấp ba ở nha phủ. Bộ khoái cũng có rất nhiều loại, như là có một số bộ đầu quyền hạn cực lớn, thậm chí có thể điều binh khiển tướng, nhưng cũng có một số tiểu bộ khoái chỉ có thể rót trà đun nước cho các bộ khoái khác mà thôi. Đương nhiên, những bộ khoái giống như Lãnh Huyết và Lý Huyền Y đã không chỉ là bộ khoái đơn thuần nữa rồi, bọn họ đã trở thành một thứ biểu tượng, một thứ đại biểu, dù là đại quan nhất phẩm cũng phải nể bọn họ mấy phần.



Bởi vậy quyền hạn của gã bộ khoái đang bước đến này quả thật nhỏ đến đáng thương, thông thường chỉ có thể quản được mấy tên lưu manh địa phương ăn uống không trả tiền, uống rượu say gây chuyện mà thôi, còn những chuyện như thế này, ngay cả mang đao y cũng phải xin phép, xin phép mười ngày mới được cho mượn đao nửa ngày, đến tối lại phải đem trả lại.



Vậy mà một bộ khoái như vậy lại hiên ngang bước đến phía trước.



Bộ khoái này bước đến cách lương đình mười bước thì dừng lại, cao giọng nói :



– Xin hỏi hai vị...



Lãnh Huyết liếc mắt nhìn Bộ Vương.



Bộ Vương cũng đưa mắt nhìn Lãnh Huyết.



Gã bộ khoái cao giọng nói :



– Một canh giờ trước, có phải hai vị ngăn trở Vương sư gia chấp hành công sự hay không?



Lãnh Huyết nhìn Bộ Vương rồi đáp :



– Không sai.



Bộ khoái lại hỏi :



– Nửa canh giờ trước, có phải hai vị đã đả thương hai mươi vị công sai?



Lần này thì Bộ Vương lại nhìn Lãnh Huyết :



– Chính thị.



– Tốt lắm.



Gã bộ khoái trẻ tuổi rút ra yêu bài, lời lẽ đanh thép nói :



– Các người cản trở người chấp hành công sự, lại đả thương quan sai, ta phải bắt giữ các người!



Y lại lớn giọng quát :



– Ta là bộ khoái dự bị cấp bốn của huyện Thanh Điền Quan Tiểu Thú, ta phải bắt giữ các người về quy án.