Khô Lâu Họa

Chương 26 : Tái kiến Thần Uy

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Mưa rất lớn, lại còn kèm theo cả gió lạnh. Y phục gã bộ khoái trẻ tuổi ướt sũng, hiển nhiên là đang bị lạnh, song gã vẫn cố gắng chịu đựng.



Bộ Vương ôn hòa nói :



– Thanh niên nhân, sao không vào đây tránh mưa rồi hãy nói.



Gã bộ khoái trẻ tuổi Quan Tiểu Thú lắc đầu :



– Đa tạ. Nhưng ta có công vụ bên mình, hoàn thành rồi hẵng hay.



Bộ Vương mỉm cười :



– Nếu ngươi đã không vào thì hãy quay về đi.



Gã bộ khoái kiên định nói :



– Các người hãy đi với ta.



Bộ Vương lại mỉm cười. Đột nhiên lão duỗi tay một cái, thanh kiếm cắm bên hông Lãnh Huyết đã nằm trong tay.



“Soạt soạt soạt”.



Kiếm đã cắm trở về chỗ cũ. Trong thời gian điện quang hỏa thạch lão đã chém ba kiếm vào màn khói hương, nhưng khói hương vẫn lững lờ bay lên, không hề bị cắt đứt hay tán loạn. Như vậy cũng có nghĩa là kiếm của Lý Huyền Y không mang theo kiếm phong, hơn nữa còn nhanh đến độ không thể tưởng tượng. Ngay cả Lãnh Huyết cũng thấy kinh hãi, nếu như ba kiếm này của Lý Huyền Y tấn công vào chàng, chính chàng cũng không biết mình có thể tiếp nổi hay không nữa.



Bộ Vương chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn gã bộ khoái trẻ tuổi.



Sắc mặt gã bộ khoái trẻ biến đổi không ngừng.



Gã chỉ biết gần hai chục nha dịch đi bắt hai kẻ phạm pháp này đều mang thương tích trở về, lúc đó gã đã biết là không dễ đối phó rồi, nhưng thật không thể nào ngờ được một trong hai người lại có võ công cao tới mức này.



Gã nói :



– Hảo kiếm pháp!



Nói xong lại gật đầu mấy cái.



Bộ Vương ôn hòa nói :



– Trở về đi.



“Choang!”



Gã bộ khoái rút đao, hoành ngang trước ngực :



– Các người trở về với ta!



Lãnh Huyết và Bộ Vương đưa mắt nhìn nhau, dường như cả hai đều hết cách với gã thanh niên cố chấp này.



Lãnh Huyết khẽ lắc mình, tung người bay chéo ra, vừa xuất thủ đã đánh bay thanh đao trong tay gã bộ khoái.



Không ngờ gã bộ khóa cũng dài người phóng lên, vung tay chộp lấy cán đao, từ trên cao liên tiếp bổ xuống ba đao vào hai vai Lãnh Huyết. Lãnh Huyết “hừ” nhẹ một tiếng, rút kiếm đánh “choang” một tiếng.



Lãnh Huyết vừa có kiếm trong tay, thanh đao của gã bộ khoái đã không biết bay đi về hướng nào, nhưng gã bộ khoái kia chẳng những không thoái mà còn tiếp tục xông vào màn kiếm quang, huy vũ song quyền muốn bắt lấy Lãnh Huyết.



Lãnh Huyết không muốn giết gã, cũng không muốn làm gã bị thương, nhất thời cũng không biết phải làm sao cho được, nên cứ thế qua đi bốn chiêu.



Lãnh Huyết dùng đốc kiếm hất ngược lại, kích mạnh vào bụng gã bộ khoái. Gã ta hự lên một tiếng, quỳ một chân xuống đất thở hồng hộc.



Lãnh Huyết hất mấy sợi tóc rơi xuống trán, trầm giọng nói :



– Trở về đi, ngươi không phải đối thủ của hai chúng ta.



Gã bộ khoái nghiến răng đứng dậy, vung quyền vung cước lao đến tấn công Lãnh Huyết.



Lãnh Huyết không ngờ gã lại cố chấp như vậy, vừa tung người tránh né vừa quát lên :



– Đừng ép ta phải giết ngươi!



– Ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta phải bắt ngươi!



Gã bộ khoái không hề sợ hãi, toàn lực lao lên tấn công :



– Ta chết rồi thì cũng còn có hàng ngàn hàng vạn bộ khoái khác đến bắt các ngươi!



Lãnh Huyết thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói :



– Nếu như ngàn vạn bộ khoái đều giống như ngươi thì tốt quá.



Chàng nhìn vào ánh mắt dũng mãnh và liều mạng của gã thanh niên này bất chợt nhớ đến bản thân mình năm xưa, nhất thời không nỡ xuống tay.



Bộ Vương vừa ho vừa nói :



– Quan Tiểu Thú, chúng ta đều không phạm tội, ngươi bắt chúng ta về làm gì?



Tiếng nói của lão tuy rất nhỏ nhưng vẫn xuyên qua tiếng mưa rầm rập từng chữ từng chữ một lọt vào tai gã bộ khoái Quan Tiểu Thú.



Quan Tiểu Thú thừ người, dừng tay lại hỏi :



– Không phải các người đã đả thương bộ khoái hay sao?
– Có gì mà không thể?



Đường Khẩn cảm thấy nơi mình muốn đến nhất ở ngay trước mặt mà cứ bị một người cản lại, nộ khí trào dâng :



– Mưa lớn như vậy, làm gì còn ai canh gác nữa chứ?



Đinh Thường Y hỏi ngược lại :



– Nếu là ngươi, vào lúc này thì ngươi phải gia tăng phòng bị hay là chui vào chăn ấm ngủ một giấc hả?



Đường Khẩn tức giận, xẵng giọng nói :



– Ngủ với mẹ chúng ấy! Ta không sợ, ta đi. Cô nương sợ thì ở lại đây!



Đinh Thường Y cũng không lấy làm tức giận chỉ nhếch môi cười lạnh.



Cao Phong Lượng chợt trầm giọng nói :



– Đinh cô nương nói rất đúng.



Đường Khẩn ngẩn người, cũng cảm thấy mình hơi thô lỗ đường đột, đưa mắt liếc trộm Đinh Thường Y một cái. Trong mưa, hai má Đinh Thường Y đặc biệt trắng, mông lung như trong mộng.



Trong lòng Đường Khẩn đột nhiên nảy sinh một cảm giác.



Một cảm giác dị dạng.



Thứ cảm giác này rất kỳ quái. Giống như vào lúc trời đêm, ý lạnh lòng băng mình đang ngồi trong một quán rượu nhỏ nào đó ở nơi chân trời góc biển nào đó, có một lò lửa ấm áp và một bầu rượu nóng, trong lòng chính là có cảm giác này. Hoặc giả, vào buổi sáng sớm khi mặt trời còn chưa thức dậy, mình đi ngắm một bông hoa nhỏ mỏng manh yếu đuối mà diễm lệ tuyệt trần, ngẩng mặt lên cho sương sớm bao bọc mình vào giữa, ngón tay như chạm phải cánh hoa, nhưng nhất thời vẫn còn chưa nhìn rõ, trong lòng bất giác sẽ sinh ra một thứ cảm giác ôn nhu... chính là thứ cảm giác này.



Đường Khẩn đột nhiên lắp bắp nói :



– Đinh cô nương, tôi... tôi... tôi vừa nãy...



Lúc này ba người nấp trong một bờ tường hõm lại, khoảng cách rất gần. Đinh Thường Y mỉm cười, đưa tay xoa lên mặt Đường Khẩn một thứ gì đó rất trắng. Cao Phong Lượng che mũ lại nói :



– Cẩn thận một chút.



Đinh Thường Y làm như vậy là vì muốn che đi những chữ bị thích trên mặt và tóc trắng của Đường Khẩn và Cao Phong Lượng. Đường Khẩn cảm nhận được điều đó, dù là phải lưu lãng nơi chân trời góc biển, dù là đao quang kiếm ảnh, mỗi bước hiểm nguy, chỉ cần bên cạnh có một nữ tử hiểu mình như vậy, thì gã đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.



Cao Phong Lượng nói :



– Nhưng chúng ta cũng không thể đợi ở đây cả đời được.



Đinh Thường Y mỉm cười nói :



– Không đến nỗi thế đâu.



Nàng cười cười rồi lại nói :



– Hai người sẽ không có chuyện gì đâu.



Cao Phong Lượng thấy Đinh Thường Y vẫn khoai thai chậm rãi, không cầm được lên tiếng hỏi :



– Cô nương có cách?



Đinh Thường Y nhoẻn miệng cười :



– Hai người rõ ràng biết có hiểm nguy, nhưng một người vì muốn thăm lại bạn xưa, một người vì muốn an bài cho người nhà, quyết tâm đạp bằng chông gai, xông lên phía trước, tấm lòng này chẳng thể gặp phải ác vận đâu.



Đường Khẩn nghe nàng nói vậy, cảm thấy tiếng mưa như tiếng trống trận đang cổ vũ cho gã, vội gật mạnh đầu, trong lòng thoải mái vô cùng. Cao Phong Lượng cũng thầm cảm kích tâm ý của Đinh Thường Y, những cũng thầm nhủ :



– “Còn Quan Phi Độ thì sao? Quan đại ca không phải cũng hành hiệp trượng nghĩa, trí dũng song toàn, không phải cũng gặp phải họa kiếp đó hay sao?”



Ông ta chỉ nghĩ vậy chứ không nói ra miệng. Một người có thiện niệm và tín tâm ít nhất cũng tốt hơn là không có. Cao Phong Lượng tin như vậy.



Đường Khẩn cảm động nhìn Đinh Thường Y, đột nhiên nghĩ đến một cảnh tượng khác, vô cùng quen thuộc, nhưng lại có quan hệ rất lớn đến tình cảnh của bọn họ bây giờ, khổ một nỗi là trong nhất thời gã không thể nào nghĩ ra được.



Gã cố gắng truy tìm trong hồi ức, nhưng vẫn không thể nào nhớ lại.



Cao Phong Lượng thì thào nói :



– Mưa tạnh thì càng khó vào hơn... Đinh cô nương, ta sợ vì chuyện của chúng ta mà sẽ liên lụy đến cô nương...



Đinh Thường Y mỉm cười nói :



– Tôi cũng không phải chỉ vì các vị mà đến đây, tôi cũng phải tìm một người...



Cao Phong Lượng hỏi :



– Cô nương muốn tìm ai?



Đinh Thường Y chau mày hỏi :



– Nơi này rốt cuộc có mấy tiêu cục?



Đường Khẩn đột nhiên reo lên :



– Có cách rồi! Tôi có cách rồi...!