Khô Lâu Họa

Chương 27 : Mưa rơi vườn chuối

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Đường Khẩn reo lên được nửa chừng đã bị Cao Phong Lượng bịt chặt miệng, sau đó chau mày trợn mắt hỏi :



– Ngươi cứ hò reo lên như vậy thì có biện pháp cũng không còn cơ hội để dùng đâu.



Một hồi lâu sau mới rút tay khỏi miệng Đường Khẩn.



Đường Khẩn ngượng ngùng nói :



– Xin... xin lỗi, tôi...



Đinh Thường Y hỏi :



– Ngươi có biện pháp gì?



Đường Khẩn đáp :



– Tôi nghĩ đến ngày xưa, tôi cùng với Tiểu Tâm, Tiểu Đạn Tử cùng nhau chơi đùa, có lần muốn nấp đi mấy ngày để dọa cho người lớn sợ hãi một phen, nên đã khích Dũng nhị thúc giúp đỡ, đào một cái hang lớn, nói là để tránh nóng. Sau đó tự chúng tôi đào sâu thêm đáy động, thông đến tận cái giếng khô ở hậu viên...



Gã hưng phấn nói tiếp :



– Chỉ cần chúng ta có thể lẻn đến vườn chuối ở phía sau thì có thể đột nhập vào trong tiêu cục được!



Cao Phong Lượng hừ nhẹ một tiếng :



– Bọn Tiểu Tâm thật là nghịch ngợm! Dũng sư đệ hay bị lũ nhỏ các ngươi lừa cho không biết đâu mà lần, thật đúng là...



Tuy rằng ngữ khí có vẻ trách móc, nhưng lại giấu nổi vẻ phấn khích, vui mừng, thanh âm run run.



Đinh Thường Y nghiêng đầu hỏi :



– Tại sao ngươi lại nghĩ ra vậy...?



Đường Khẩn đáp ngay :



– Ta nhìn cô nương, chợt nhớ đến Hiểu Tâm...



Nói đến đây thì đột nhiên ngưng lại.



Kỳ thực, đích thực là khuôn mặt giống như được làm bằng sứ mỏng của Đinh Thường Y dưới làn mưa bụi đã khiến Đường Khẩn nghĩ đến cảnh tượng trước khi gã xuất môn.



Hôm đó cũng là một ngày mưa. Hai ngày nữa là gã sẽ phải cùng Cục chủ đi hộ tiêu đến một nơi rất xa, Hiểu Tâm đang chải lại bím tóc, bất chợt lên tiếng hỏi :



– Đường ca ca, sau khi đi, huynh có nhớ muội hay không?



Đường Khẩn đã chơi với Cao Hiểu Tâm từ nhỏ tới lớn, không đề phòng rằng nàng đột nhiên lại hỏi vậy, không nghĩ gì, mỉm cười đáp luôn :



– Nhớ chứ, nhớ đến chết đi được.



Hiểu Tâm vung vẩy tay, giận dỗi nói :



– Huynh còn chưa đi, làm sao mà biết trên đường có nhớ đến muội hay không?



Đường Khẩn ngây người. Bình thường gã chỉ hay đùa giỡn với nàng nhưng cũng chẳng thể hiểu lúc này nàng đang có tâm sự gì, liền thật thà đáp :



– Hiểu Tâm, ta coi muội như là em gái ruột, làm sao mà không nhớ muội cho được?



Hiểu Tâm hất mạnh tay gã ra, ra vẻ hờn giận nói :



– Cái gì mà ca ca muội muội, tôi đâu phải là thân muội tử của huynh đâu!



Không ngờ câu nói này lại làm tổn thương đến lòng tự trọng của Đường Khẩn. Gã từ nhỏ đã lớn lên trong tiêu cục, giờ đây đã làm đến tiêu đầu, nhưng gã vẫn tự ti, nghĩ rằng thân phận địa vị của mình tuyệt đối không xứng xưng huynh gọi muội với nữ nhi của Cục chủ. Gã liền nói :



– Ta biết rằng ta không xứng, từ nay tiểu thư đừng đến tìm ta nữa là được rồi.



Nói đoạn liền quay người loạng choạng bỏ đi.



Hiểu Tâm vội vàng nhón chân lên nói :



– Ây à, huynh này làm sao vậy...?



Nói đoạn liền chạy đến trước mặt Đường Khẩn xõa bím tóc ra, hai má đỏ rần rần :



– Chúng ta đều không còn nhỏ nữa...



Thanh âm cứ nhỏ dần, cuối cùng thì hòa lẫn trong tiếng mưa, mơ hồ không rõ.



Đường Khẩn chẳng hứng thú gì nói :



– Đúng vậy, tuổi không còn nhỏ nữa, chúng ta cũng không nên bất phân thượng hạ như trước đây nữa.



Hiểu Tâm dẫm mạnh chân xuống đất, lông mi nhíu lại, có lẽ là dụng lực mạnh quá nên gót chân bị đau :




– Bọn chúng muốn... tấm vải bọc thây đó làm gì?



Dũng Thành xoa tay nói :



– Đệ cũng không được rõ. Có điều... dường như bọn chúng rất nôn nóng, chúng bất chấp thủ đoạn, lục lọi khắp nơi, đào bới lung tung, tủ lớn tủ nhỏ đều bị chúng lật tung hết cả, hình như bọn chúng không tìm thấy tấm vải đó thì không chịu ngừng tay vậy.



Dũng Thành nói đến đây thì ngưng lại giây lát rồi hỏi :



– Tấm vải bọc thi thể của sư phụ rốt cuộc thì có bí mật gì mà khiến Lê Tiếu Hồng và quan phủ mấy lần đến bức hỏi vậy?



Cao Phong Lượng hoang mang lắc đầu :



– Ta cũng không biết nữa.



Đinh Thường Y chợt hỏi :



– Người của quan phủ cũng hỏi đến tấm vải bọc thây đó à?



Dũng Thành gật đầu nói :



– Mỗi lần hỏi đến đều là đại quan. Về sau có một tên họ Lỗ, nghe nói là quan tứ phẩm gì đó, hắn đã dụng cả đại hình, nhưng chúng tôi quả thực là không biết nên làm sao mà đưa cho hắn được? Hình như hắn cũng biết chúng tôi không nói dối nên cuối cùng cũng thả người về.



Đinh Thường Y lại hỏi :



– Tại sao bên ngoài lại tịnh chẳng có một người nào vậy?



Dũng Thành đáp :



– Kỳ thực bên ngoài luôn có một nhóm người mai phục, bọn họ không phát hiện có khả nghi thì sẽ không xuất hiện đâu. Còn về những người khác...



Y cố gượng cười nói :



– Ngày mai là đến kỳ hạn nộp thuế lần thứ hai rồi, mười nhà thì có đến chín nhà không nộp nổi, làm sao chẳng tịch mịch như một tòa thành chết, những người dân trong trấn đều đem oán khí đổ hết lên đầu chúng ta. Người của tiêu cục chỉ cần xuất hiện trên phố là gạch đá liền bay tới...



Cao Phong Lượng thở dài một tiếng não nề.



Dũng Thành đưa mắt nhìn ông ta nói :



– Vừa nãy Lê Hồng Tiếu hãy còn ở trong phòng khác bức ép tẩu phu nhân gả Hiểu Tâm cho hắn...



Cao Phong Lượng nắm lấy ngực áo Dũng Thành lớn giọng quát :



– Đệ! Sao không nói từ nãy...!



Dũng Thành không hề giãy giụa, cũng chẳng có một chút kích động. Cao Phong Lượng chậm rãi buông tay ra :



– Nhị sư đệ, ngươi đã thay đổi rồi.



Dũng Thành mỉm cười, cũng không lên tiếng biện bạch.



– Trước đây đệ là người trung thành nhất, ý chí sục sôi nhất, dễ xung động nhất.



Cao Phong Lượng đau lòng nói :



– Bây giờ đệ trở nên lạnh lùng và thờ ơ một cách đáng sợ.



– “Nhưng đệ vẫn lưu lại nơi này, đệ không bán đứng huynh” - Dũng Thành nhạt giọng nói - “Huynh bị quan phủ truy nã, sau lại có tin là huynh đã chết, các huynh đệ đều tuyệt vọng, lần lượt bỏ đi, chỉ có đệ vẫn còn lưu lại, so với bọn họ, đệ còn tốt hơn rất nhiều”.



Cao Phong Lượng cúi đầu nói :



– Ta biết. Các người đi theo ta sẽ không còn được oai phong, vinh dự như ngày trước nữa, bây giờ... ta chỉ là một tên phạm nhân bị phán tử hình mà thôi!



Dũng Thành đột nhiên nắm lấy tay Cao Phong Lượng, chậm rãi nói từng chữ một :



– Đại sư huynh... không sai... những ngày gần đây đệ đã nhìn thấu rồi, đã hy vọng và cũng đã thất vọng... Thế nhưng đệ vẫn chưa tuyệt vọng, vì vậy đệ mới còn ở đây đợi huynh trở về. Đệ biết, chỉ dựa vào sức lực một mình đệ thì chẳng làm nên chuyện gì, nhưng ít nhất cũng có thể khiến bọn Lê Tiếu Hồng, Lỗ Vấn Trương cố kỵ đôi phần, không dám làm chuyện quá đáng!



Y chỉ nói có một câu đó, nhưng lời nói hết sức thành khẩn.



Cao Phong Lượng cảm động nhìn y, khóe mắt đã rơi xuống hai hàng lệ nóng.



Đinh Thường Y đứng bên cạnh khẽ nhắc :



– Giờ hãy đến gặp Cao phu nhân trước đã.



Cao Phong Lượng và Dũng Thành sóng vai bước vào trung đường.



Hai mắt Đường Khẩn cũng sáng rực lên.



Bằng hữu, chỉ có ở bên nhau mới được vui vẻ, mới có thể phát quang, vậy tại sao cứ phải phân khai, phân tán?