Khô Lâu Họa

Chương 32 : Bài ca của người mặc áo tơi vẫn dở dang

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Người thổi sáo là một thiếu niên thanh tú, sạch sẽ, bạch y phiêu phiêu, ngọc thụ lâm phong.



Người này đặt sáo ngang miệng, đạp tuyết bước tới, tựa như nhất vĩ độ giang, phiêu diêu vô định.



Y bước đến đầu cầu thì dừng lại, nhổ một cành trúc lên, để nguyên cả lá rồi tiếp tục bước tới, tiếng sáo vẫn vang lên không ngớt.



Tiếng ca của người mặc áo tơi cũng không ngưng lại.



Cành trúc đại khái dài khoảng chín thước, thiếu niên bước tới cách người mặc áo tơi khoảng mười ba bước thì dừng lại, hạ cây sáo xuống, nói một câu :



– Là ngươi!



Giọng nói dường như có chút chấn động.



Người mặc áo tơi chỉ nói :



– Là ta.



Thiếu niên nhân lại đưa sáo lên miệng thổi, đột nhiên đổi một khúc nhạc khác, một khúc nhạc khiến người ta phải rơi lệ.



Tạo chỉ trên cây sáo của y chỉ sợ đã đến mức đăng phong tạo cực, mới thổi được một đoạn đã khiến Lãnh Huyết tuôn trào nhiệt lệ, Lý Huyền Y lòng đau như cắt.



Bất quá Lý Huyền Y đã lập tức cảnh giác, đồng thời cũng đề tỉnh Lãnh Huyết :



– Hắn là Thanh Mai Trúc.



Thế nhưng tiếng sáo từ cách xa mười tám trượng cứ không ngừng truyền lại, khúc nhạc không có gì tráng liệt, nhưng Lý Huyền Y lại phát hiện Lãnh Huyết dường như không nghe thấy mình nói gì, đến lúc ấy lão mới phát hiện âm thanh của mình đã hoàn toàn bị tiếng tiêu át mất.



Người mặc áo tơi vẫn hát.



Bài hát vẫn là bài hát, có điều đã không còn là bài hát khi nãy nữa, mà đổi thành một bài hát hết sức bình lặng, nhạt nhẽo nhưng dường như trong linh hồn mỗi người đều đã từng hát nó một lần, hay trong đêm thâu mộng về nó, cho dù là thất thế tam sinh cũng không thể nào quên được, hết sức thân thuộc, hết sức chân thực.



Đột nhiên, đao quang lóe lên.



Cây trúc trong tay thiếu nhiên nhân đứt xuống từng đoạn, từng đoạn một.



Cuối cùng, đầu của y cũng rơi xuống.



Rơi xuống dòng nước.



Vậy mà đao quang chỉ lóe lên một lượt.



Đao đã vào vỏ.



Người mặc áo tơi liếc nhìn thi thể không đầu của thiếu niên, tiếng ca lại chuyển thành bi thương, sau đó thẳng người bước về phía Lãnh Huyết và Lý Huyền Y.



Lý Huyền Y phát hiện tư thế bước đến của người mặc áo tơi có hơi chút lệch về bên trái, lão quay đầu lại định nói cho Lãnh Huyết thì phát hiện hai mắt chàng đã tràn ngập sự sùng bái và tôn kính, thần sắc hết sức thành kính mà thân thiết.



Ngay lập tức, Lý Huyền Y nhận ra người này là ai.



Người mặc áo tới đến gần Lãnh Huyết khoảng bảy thước thì dừng lại, đưa tay ngăn Lãnh Huyết hành lễ.



Không biết vì sao, ngay cả Lý Huyền Y cũng muốn quỳ xuống hành lễ với người này, lão tung hoành giang hồ đã mấy chục năm, chưa bao giờ gặp phải cảm giác này, trong lòng vô cùng dị dạng.



Người mặc áo tơi vẫn đội mũ tre che đi khuôn mặt, Lý Huyền Y không nhìn thấy dung mạo của y, nhưng lão cảm nhận được cặp nhãn thần sắc như điện đang lướt trên mặt lão một lượt, thứ cảm giác “bị nhìn” này, nếu không phải là do nhãn thần sắc bén vô tỷ, khí thế bức nhân thì không thể có được.



– Thanh Mai Trúc trước đây từng được ta đào tạo, cả nhà hắn đều thụ ân của ta, vì thế hắn hoàn toàn không hề chống cự, nhưng hắn quá mạnh, ta xuất thủ không thể lưu tình... hắn cũng đã mang quyết tâm chết, ôi...



– Hắn không muốn giết ta, nhưng cũng không thể không hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy nên mới cố ý chết trong tay ta.



– ... Trung Gian Nhân thấy khí thế của ta, không đánh mà chạy để sau này sẽ ngóc đầu trở lại, quả là nhân vật tuyệt đỉnh thông minh.



– Tuy ta đã giết chết Lão Bất Tử, nhưng cũng đã bị hắn chấn thương, hơn nữa còn phải truy kích Trung Gian Nhân, đuổi hắn ra khỏi Trung Nguyên... chuyện ở đây ắt sẽ có biến. Văn Trương là tâm phúc của Lý Ngạc Lệ, hắn đã dùng phi cáp truyền thư báo cho Lý Ngạc Lệ biết chuyện các người biết được bí mật, vì vậy nên mới xuất động Lão Trung Thanh đến giết hai người...



– Có điều, Lão Trung Thanh đã thất bại rồi, cấp trên họ Thái nhất định sẽ thay đổi kế hoạch, trước giờ y rất biết nghe lời phải, như vậy đối với bách tính và Thần Uy tiêu cục cũng có chỗ tốt... Lý Ngạc Lệ ta để lại cho các người xử lý, còn về Khô Lâu Họa, sau khi tìm thấy thì hãy hủy nó đi. Hai người cũng phải vì quốc gia mà bảo trọng lấy thân.



Người mặc áo tơi dặn dò mấy câu rồi đưa tay chỉnh lại mũ tre, tiếp tục hát tiếp bài ca dang dở, quay người bỏ đi.



Bóng người mất dần trong tuyết trắng mênh mông.



Tiếng ca hào sảng mà thê lương vẫn truyền lại.



Y là ai?



Làm sao mà y biết Lãnh Huyết gặp nạn để kịp thời đến ứng cứu? Y dùng thủ pháp gì để giết chết Lão Trung Thanh?



Lý Huyền Y không hề hỏi.



Bên tai lão vẫn văng vẳng tiếng ca của người kia, chỉ hỏi một câu :


– Ta rất muốn gặp muội, ta thực rất muốn gặp muội mà!



Câu nói này của gã có hiệu lực vô cùng, tình cờ trong lúc cuống quýt, gã lại nói ra đúng câu nói mà Cao Hiểu Tâm muốn nghe nhất, giống như người không tường xạ nghệ bắn bừa mà lại trúng hồng tâm vậy. Cao Hiểu Tâm đã thôi không khóc, nhưng thanh âm vẫn thút thít :



– Ai mà biết được!



Rồi lại nói thêm một câu :



– Huynh là đồ vô tâm, ngày ngày ở bên ngoài vui vẻ, đâu nhớ gì tới người ở đây nữa.



Đường Khẩn nói :



– Lúc nào ta cũng nhớ muội mà.



Những lời trách móc của Cao Hiểu Tâm bị câu nói này của gã làm tan biến hết, muốn phát tác cũng không được nữa, đổi khóc làm cười nói :



– Huynh nhớ muội làm gì chứ?



Đường Khẩn tưởng rằng nàng vẫn còn giận chuyện vừa nãy :



– Vừa rồi ta đang mãi nghĩ chuyện khác nên không lưu ý, muội đừng giận nữa.



Không ngờ câu này của gã lại chọc giận Cao Hiểu Tâm :



– Nói chuyện với muội cũng không chuyên tâm nữa, hồn huynh đang bay tới đâu rồi?



Đường Khẩn ngỡ rằng Cao Hiểu Tâm đang hỏi thật, liền ngờ ngệch đáp :



– Ta đang nghĩ Đinh cô nương ở trên lầu không biết có đủ nước không?



Cao Hiểu Tâm vừa nghe thấy sáu chữ “Ta đang nghĩ Đinh cô nương” thì lòng như thắt lại, Đường Khẩn đang nghĩ đến nữ nhân bùn đất bẩn thỉu kia, chuyện này ngay cả nàng cũng chưa từng nghĩ tới. Tim nàng như bị ai đó bóp mạnh, sau đó giật ra khỏi lồng ngực, ném xuống đất dẫm chân lên vậy.



Trong lòng thì vậy nhưng bên ngoài nàng vẫn tỏ ra không có gì :



– Đinh cô nương tự có a đầu phục vụ, huynh cứ yên tâm, Lan tỷ sẽ mang nước lên cho cô nương ấy.



Đường Khẩn cười cười nói :



– Đúng vậy, đúng vậy.



Miệng gã thì nói vậy, nhưng lòng thì vẫn ở đâu đâu.



Cao Hiểu Tâm thấy dáng vẻ gã như vậy, cảm thấy lòng mình như từ mùa xuân ấp áp biến thành mùa đông lạnh giá, cây khô cỏ héo. Đột nhiên hỏi một câu như muốn tìm sự sống bên trong cái chết :



– Huynh coi muội là gì của huynh?



Đường Khẩn ngây người, nhất thời không nghĩ tới Cao Hiểu Tâm sẽ hỏi câu này.



Cao Hiểu Tâm cố ý cười tươi nói :



– Đường ca ca, huynh biết muội không có huynh đệ, gia gia cũng chỉ có mình muội là nữ nhi, lúc nào muội cũng hy vọng có một ca ca mà!



Trong lòng nàng lại chỉ mong câu trả lời của Đường Khẩn là không phải.



Đường Khẩn vội thành khẩn nói :



– Muội chính là muội muội của ta. Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, lúc nào ta cũng coi muội là muội muội của ta cả.



Cao Hiểu Tâm cảm thấy trái tim của mình giờ còn lạnh hơn cả băng giá, dùng lò lừa hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, cứ tưởng rằng những ngày mòn mỏi đợi chờ là khổ, nhưng nghĩ lại lại là những ngày đẹp đẽ nhất. Nàng gượng cười nói :



– Xem huynh kìa, sắp biến thành người bùn mất rồi, mau đi tắm rửa đi rồi còn gặp Đinh cô nương nữa, bằng không người ta sẽ khinh thường ca ca của muội mất.



Đường Khẩn ngẩng mặt nhìn lên trên lầu, ngượng ngùng gãi đầu. Lúc này Lan tỷ đi qua trước mặt hai người, Cao Hiểu Tâm thấy thị đang bưng một chậu nước và khăn liền hỏi :



– Có phải mang lên cho Đinh cô nương hay không?



Lan tỷ nói :



– Vâng ạ. Đã thay ba lần nước sạch rồi.



Cao Hiểu Tâm đón lấy chậu nước, mỉm cười nói :



– Để ta mang lên cho cô ấy được rồi, tỷ xuống bếp phụ giúp cho Hạnh bá đi.



Nói đoạn nàng quay lại nhìn Đường Khẩn đang ngơ ngẩn, mỉm cười nói :



– Còn không đi tắm rửa đi, Đinh cô nương của huynh có muội muội của huynh phục vụ mà còn không yên tâm sao?



Nói xong liền quay người đi lên lầu, ánh đèn bập bùng chiếu bóng nàng lên tường, giống như tiên nữ đang đằng vân giá vũ lên Quảng Hàn cung vậy.