Khô Lâu Họa

Chương 33 : Dung nhan

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Cao Hiểu Tâm bưng chậu nước bước lên trên lầu, chậu nước thì nóng mà lòng nàng thì lạnh băng, cảm giác cũng trầm xuống.



Nàng vừa bước qua cửa phòng, bất chợt nhìn thấy một mỹ nhân đang soi mình trong gương đồng, ánh tuyết ngoài cửa sổ ánh lên gương đồng, gương đồng lại ánh lên gương mặt của nữ tử, giống như ở trong động sâu dùng nến chiếu rọi những bức họa Đôn Hoàng vậy; nàng đang vuốt tóc ra sau gáy, những sợi tóc vừa nãy hãy còn rối bù, bẩn thỉu, bây giờ đã xõa tung ra, mượt mà, óng ả. Nàng xắn tay áo lên tới tận khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng như là hoài sơn ngào đường, trên thân mỹ nữ này chỉ khoác một tấm y phục mỏng. Có lẽ là vì vừa mới tắm xong nên có những chỗ còn hơi ướt, để lộ ra làn da trắng như bạch ngọc, toàn thân mỹ nữ đẹp đến độ làm người ta bất nhẫn, lại khiến người ta mơ hồ. Trước tấm gương đồng còn cắm một nén hương, khói bay nghy ngút.



Tuyết ý, kính quang, ngọc sắc, nhục cảm hòa vào khói hương nhàn nhạt, ngay cả Cao Hiểu Tâm cũng như chìm vào làn khói ấy mà quên đi nàng là ai, quên đi đây là nơi nào?



Đinh Thường Y nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, liền dừng tay chải tóc lại, nghiêm đầu mỉm cười gọi:



– Cao cô nương?



Cao Hiểu Tâm giờ mới sực tỉnh, bưng chậu nước bước vào nói:



– Đinh tỷ tỷ.



Giờ nàng mới phát hiện ra dung nhan vừa được rửa sạch sẽ, lông mày cong cong, đáy mắt long lanh, hai môi hồng hồng, miệng nàng nhoẻn cười tựa như một chiếc thuyền nan trôi nổi trên mặt nước hồ trong như gương vậy, thật u mỹ, thật xinh tươi, ngay cả Cao Hiểu Tâm là nữ nhy mà cũng phải động tâm, chỉ muốn hôn lên gò mà phấn Hang đá Đôn Hoàng:



Đôn Hoàng (Cam Túc) có hang động, với , thước vuông những bức họa được vẽ trên vách đá, , tranh tượng và mái hiên kiến trúc bằng gỗ được treo gie ra trong những hang động.



Hoài sơn:



tên một vị thuốc.



hồng, bầu bĩnh của nàng, cặp ngọc phong ẩn hiện sau lớp sa mỏng của nàng khiến Cao Hiểu Tâm thất vọng tự ti, tự ti như mình chỉ là mà một con nha đầu tầm thường.



Nghĩ như vậy nên nàng cơn tức vừa nãy của nàng bỗng chốc xẹp xuống.



Nàng bưng chậu nước đặt lên bàn, thấp giọng nói:



– Muội mang nước lên cho tỷ tỷ rửa mặt.



Trong chậu nước hiện lên hai gương mặt, Đinh Thường Y ở gần, gương mặt tròn trịa phúc hậu, trắng như nước, còn nàng thì ở phía xa, khuôn mặt trái xoan thanh tú, cũng trắng như nước vậy, cả hai đều không có màu sắc, nhưng lại gây cho người ta hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, một mãnh liệt ngọt ngào, một tràn trề sức thanh xuân.



Đinh Thường Y đột nhiên cầm lấy chiếc khăn trên tay nàng, nghiêng đầu hỏi:



– Làm sao vậy? Muội không vui hả?



Cao Hiểu Tâm vội vàng che đậy, nhưng nước mắt cứ tuôn trào, từng giọt từng giọt rơi xuống cánh tay trắng muốt của Đinh Thường Y. Đinh Thường Y đau lòng nắm tay nàng nói:



– Có chuyện gì vậy? Làm sao mà muội phải khóc?



Cao Hiểu Tâm thầm nghĩ:



"Làm sao mà tỷ biết được? Làm sao mà tỷ biết được!".



Đoạn gạt lệ nói:



– Muội vui quá ấy mà, là muội vui quá nên mới khóc.



Đinh Thường Y mỉm cười vuốt tay nàng hỏi:



– Gia gia muội đã về, vui mừng là đúng rồi. Còn Đường Khẩn? Y đâu sao không trò truyện với muội?



Cao Hiểu Tâm nhẹ nhấc tay ra khỏi lòng bàn tay nàng nói:



– Huynh ấy, huynh ấy rất tốt!



Đinh Thường Y vừa nghe nàng nói như vậy, lập tức hiểu ra mọi chuyện, nhưng nhất thời cũng không biết nói gì cho tốt, chỉ đưa tay lên khẽ vuốt tóc nàng nói:



– A đầu ngốc! A đầu ngốc!



Cao Hiểu Tâm cũng biết Đinh Thường Y đã hiểu lòng mình, cầm khăn lau qua mặt rồi nói:



– Đinh tỷ tỷ, muội hy vọng hai người hạnh phúc, muội hy vọng hai người được hạnh phúc, thật đấy!



Nói xong liền che mặt chạy đi.



Đinh Thường Y ngây người giây lát, chỉ thấy một trận gió nhẹ thổi qua. Nàng thở dài đưa tay với cây trâm định cài lên đầu, thầm nghĩ nên có xem xuống nhà tìm Cao Hiểu Tâm hay không, chợt thấy trước cửa phòng tối sầm lại, một thân hình khôi vĩ đứng sừng sững nhìn nàng, chẳng nói một lời, nhưng còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.



Đinh Thường Y đặt cây trâm xuống, mái tóc dài lại thả xuống bờ vai, nàng thầm suy tính, quyết định nói cho gã biết điều gì đó, nhưng chợt thấy thần tình của Đường Khẩn đang nhìn mình.



Cổ họng Đường Khẩn chuyển động không ngừng, thần sắc thập phần kỳ quái, đột nhiên gã ôm chặt lấy nàng, chỉ nói một chữ:



– Ta ...



Sau đó thì cuồng loạn hôn tới tấp.



Lúc này bờ ngực vạm vỡ của Đường Khẩn và đôi ngọc phong mềm mại của Đinh Thường Y đã ép sát vào nhau, chỉ cách một lớp sa mỏng, cảm giác mềm mại ôn nhu này khiến cả người gã như bốc cháy phừng phừng, những sợi râu ngắn của gã đâm vào cổ, vào cằm, vào má của nàng, hơi thở hổn hển không ngừng.




– Ồ?



– Lý huynh và ta, đều là người làm việc cho Phó thừa tướng, như vậy là có tình đồng liêu; Công tử của Lý huynh lại do ta nuôi dưỡng nhiều năm, ta coi nó như là con đẻ, như vậy là có tình huyết nhục, nay lệnh lang đã gặp phải tai ương, không may bị bọn phản tặc Vô Sư Môn và Thần Uy Tiêu Cục sát hại, chúng ta càng phải hợp tác với nhau để báo mối huyết thù này mới đúng.



Lãnh Huyết đứng bên nghe mà lòng chấn động, chàng không thể nào ngờ nổi thì ra Lý Trù Trung lại là cốt nhục của Lý Huyền Y, Lý Ngạc Lệ chỉ là người thay lão nuôi dưỡng mà thôi. Lý Ngạc Lệ và Lý Huyền Y có quan hệ sâu sắc như vậy, đây là chuyện mà Lãnh Huyết không hề nghĩ tới, vậy mà không hiểu sau Lý Ngạc Lệ lại như có vẻ là lần đầu tiên gặp mặt Lý Huyền Y vậy.



Chỉ nghe Lý Huyền Y lên tiếng hỏi:



– Trù Trung có phải đã lạm dụng tư hình, lột da phạm nhân để chế thành Khô Lâu Họa?



Lý Ngạc Lệ mỉm cười đáp:



– Đúng vậy.



Lý Huyền Y lại hỏi:



– Lúc Trù Trung bị giết, có phải đang chuẩn bị dụng hình với Đường Khẩn, hơn nữa còn vừa hại chết Quan Phi Độ?



Lý Ngạc Lệ suy nghĩ giây lát rồi đáp:



– Hình như là vậy.



Lý Huyền Y lại hỏi tiếp:



– Thần Uy Tiêu Cục bị cướp tiêu có phải là do Lý đại nhân ra lệnh cho Lão Bất Tử và một cao thủ khác dưới trướng đi cướp về không?



Lý Huyền Y hỏi trực tiếp như vậy khiến cả Lãnh Huyết cũng hơi ngẩn người ra.



Lý Ngạc Lệ cười cười đáp:



– Còn một người nữa là Dịch Ánh Khê.



Lý Huyền Y lạnh lùng nói:



– Ngươi đã nuốt trọn số tiền thuế đó, sau đó lại bắt lương dân vô tội nộp thêm một lần thuế nữa?



Lý Ngạc Lệ vẫn cười cười:



– Đúng vậy.



Lý Huyền Y lại hỏi:



– Tại sao phải hãm hại Thần Uy Tiêu Cục?



Lý Ngạc Lệ trả lời rất nhanh:



– Trước đây Thạch Phong Tuyền đắc thế đã uy hiếp Phó đại nhân, ngày nay họ Thạch đã bị đi đày, đương nhiên là phải trừ cỏ trừ tận gốc.



Lý Huyền Y lại hỏi tiếp:



– Trên người Cao Sở Thạch rốt cuộc có bí mật gì mà khiến các người không đoạt được thì không cam tâm?



Lý Ngạc Lệ chắp tay sau lưng chậm rãi nhìn hai người một lượt:



– Bí mật này, chỉ cần ta không nói ra thì cả đời này các người cũng đừng hòng biết.



Lý Huyền Y ho lên hai tiếng, nói với vẻ chắc chắn:



– Nhưng đêm nay ngươi sẽ nói ra.



Lý Ngạc Lệ "ồ" lên một tiếng, nhướng mày hỏi ngược lại:



– Ta không nói không được sao?



Lý Huyền Y nói:



– Trừ phi đêm nay ngươi không đến. Nhưng ngươi đã đến rồi, vậy thì chỉ có hai con đường ngươi cho bọn ta lựa chọn, một là bị ngươi giết để diệt khẩu, hai là đầu nhập về dưới trướng của ngươi để bảo tồn bí mật.



Nói xong lão ngưng lại giây lát rồi bổ sung:



– Bởi vì chúng ta đã nắm quá nhiều tội trạng, quá nhiều chứng cứ, quá nhiều bí mật của ngươi rồi.



Lý Ngạc Lệ chậm rãi nói:



– Vậy thì ta phải chọn lựa thế nào đây?