Khoái Nhạc Trạch Cấp Tống
Chương 5 :
Ngày đăng: 19:59 18/04/20
“Ô…… Cứu mạng…… Không được làm nữa…… Mông sắp nở hoa rồi a!”
“ Ô…… Đáng thương cho thân ta,chẳng qua là mang hàng đến giao,vậy mà cả trinh tiết cũng đem tặng không cho y.”
Từ buổi sáng đã bị tên đại *** ma này dùng ‘Tiểu yêu tao tao’ chỉnh cho chết đi sống lại,sau đó còn bị y hung hăng làm mất đi nửa cái mạng, Lưu Bộ Tiến bắt đầu lên cơn quẫn trí…
Ô…… Cứu mạng a! Ai tới cứu ta a!
Ta không muốn chết bi thảm tại đây,dưới cái ‘*** côn’ biến thái kia a a a a!
Đại khái là ông trời nghe được lời hắn kêu cứu,ngay lúc này, điện thoại của Lưu Bộ Tiến đột nhiên vang lên.
Ô…… Rốt cục cũng có người cứu ta.
Nhìn thấy điện thoại để ngay bên giường, Lưu Bộ Tiến rất muốn bắt lấy, nhưng lại lo lắng nam nhân kia sẽ ngăn cản.
“Nghe đi”
Hác Lập Hải một bên bảo trì luật động dưới thân, một bên bắt lấy điện thoại đưa cho hắn.( chậc!!)
Thật tốt quá! Ta nhất định phải cầu cứu.
“ uy.”
Lưu Bộ Tiến hưng phấn mà nói.
“ Uy cái đầu ngươi! Lưu Bộ Tiến! Ngươi đã mang hàng đến tận Phi Châu rồi hả? Đi cả buổi chiều cũng chưa chịu trở về?”
Từ điện thoại di động truyền đến tiếng rống giận dữ của Tổ trưởng, làm cho Lưu Bộ Tiến khóc không ra nước mắt.
Ô…… Tổ trưởng, ngươi hãy nhìn rõ mọi việc đi, không phải ta không muốn về,mà là do tên khách hàng biến thái này không cho ta về a!
“Hừm, ân…… Ta… Ta còn ở trong nhà của khách hàng……”
“Chỉ giao một món hàng mà lại lâu như vậy, ngươi ở lại nhà người ta ăn cơm luôn sao?”
Ô…… Tổ trưởng, ta không phải ăn cơm,ta là bị ăn a……(=)))
“ Tổ trưởng… Vị khách hàng này…… Là một vị khách khó tính…… Cho nên……”
Nói ta khó tính?
Hác Lập Hải lạnh lùng cười,càng xỏ xuyên mạnh hơn –
“ Ô a a –“
“ Kêu lớn tiếng như vậy để làm chi? Gặp quỷ à?”
Ô…… Đúng vậy, ta là gặp quỷ,lại còn là vô địch đại sắc quỷ!
Đáng tiếc công ty có quy định không được quan hệ với khách hàng trong thời gian làm việc,hai người đàn ông với nhau càng không thể chấp nhận.
Cậu nhân viên đáng thương một câu kêu cứu cũng không dám nói ra.
“ Lưu Bộ Tiến, ta cảnh cáo ngươi, nếu đang ở nơi nào giả thần giả quỷ, trong vòng một giờ nếu không trở về, ngươi cũng không cần về nữa!”
“ Nhưng mà ta……”
“ Không có nhưng gì hết! Chính ngươi hãy tự lo liệu đi!”
Điện thoại bị một tiếng răng rắc cắt đứt.
“ Chậc, đáng thương quá, ta nghĩ ngươi đại khái là sắp bị cuốn gói rồi, nhưng mà không sao, ngươi hãy làm người mẫu cho ta luôn đi, ta sẽ trả ngươi gấp đôi mức tiền lương.”
“Cám ơn nga, ngươi cho ta là ngu ngốc sao? Ông không dám tham mệnh kiếm,mà mất mệnh hoa!”
Mỗi ngày cứ bị cái tên thể lực vô địch này đè xuống làm đến năm sáu lần, ta xem ta chưa sống đến bốn mươi tuổi thì đã tinh tẫn nhân vong (toi mạng).
“ Yên tâm đi. Về sau ta tuyệt đối sẽ không gây sức ép cho ngươi, ta nghĩ…… Quy định một ngày làm ba lượt cũng được rồi.(…. Quỷ chứ hok phải người mà)
Hưởng qua hương vị tuyệt vời của hắn, Hác Lập Hải thực tủy biết vị ( ăn rồi sinh nghiện), đã không thể khắc chế được bản thân nữa.
“ Ngươi đi chết đi! Ông một lần cũng không muốn.”
Lưu Bộ Tiến thở phì phì nói: “Có lẽ ở trong mắt ngươi thì việc này không có gì quan trọng, nhưng ta thực sự rất thích công việc hiện tại, tuyệt đối sẽ không thay đổi, ngươi đừng có hi vọng nữa.”
“ Thật sự không đổi?”
Hác Lập Hải tà tà cười, bắt đầu đong đưa tần suất nhanh hơn.
“Á a…… Ngươi là tên tiểu nhân đê tiện…… Nga nga…… Hảo thích a……”
“ Đổi hay không đổi?”
“ A a…… Không đổi…… Chết cũng không đổi…… Nga nga…… Không được…… Ruột cũng sắp bị ngươi đâm thủng rồi — a a –”
Mãi cho đến khi bị y làm cho đến hôn mê bất tỉnh,Lưu Bộ Tiến cũng nhất quyết không thỏa hiệp.
Hác Lập Hải ôm hắn vào lòng, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt hắn.
Thật sự thích công việc giao hàng này đến như vậy sao?
Được rồi……
“Thôi được, vậy ngươi ở lại làm cho tốt, biết không? Ngàn vạn lần không được đắc tội với người ta, bọn họ yêu cầu cái gì cũng phải tận lực thỏa mãn nha.”
Vương quản lí ân cần dạy bảo Lưu Bộ Tiến.
“ Ta đã biết rồi, yên tâm đi Vương quản lí, vì công ty của chúng ta, Lưu Bộ Tiến ta dù có băng sông vượt lửa, muôn lần chết cũng không chối từ!”
Lưu Bộ Tiến nói thập phần dõng dạc! (=)) lần nào nói câu này xong cũng bị thịt)
“ Hảo! Nếu có thể kí được hợp đồng, ta khẳng định sẽ nói lão bản khen thưởng ngươi, đến lúc đó có thể ngươi sẽ thăng chức không ít đâu nha.”
“Cám ơn Vương quản lí!”
Lưu Bộ Tiến vừa nghe vậy,lập tức cười đến toe tóet.
Oa, chẳng những có thể trở thành nhân viên chính thức, còn được tiền thưởng? Hi, không biết sẽ được bao nhiêu tiền a?
Nếu kí được hợp đồng, ta có thể sửa lại căn nhà cũ, còn có thể……
Đợi cho tất cả mọi người đều ly khai, Lưu Bộ Tiến vẫn ngồi một mình trên ghế, si ngốc mộng tưởng hão huyền.
Ngồi đợi gần mười phút, cũng không thấy ai tiến vào. Lưu Bộ Tiến có điểm sốt ruột,đứng ngồi không yên, như thế nào còn không có người đến a?
Đúng rồi, lợi dụng thời gian này,phải sửa sang lại dung nhan một chút (=))),mất công lưu lại ấn tượng không tốt cho người ta.
Lưu Bộ Tiến nhìn thấy trên tường có một cái gương lớn,hắn bước đến phía trước, bắt đầu nhìn vào gương kéo kéo áo, vuốt vuốt tóc, sau đó tùy tiện cạo cạo răng nanh, móc gỉ mũi, ngoáy ngoáy lỗ tai.( ha ha bó tay luôn,em thụ điệu wo’ hà)
Công cuộc chỉnh ‘dung nhan’ vẫn tiến hành thuận lợi.
Hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ đến những việc hắn làm từ nãy đến giờ,đều bị người đứng phía bên kia tấm gương nhìn kĩ, không sót một động tác nào ……
“ Ha ha…… Kẻ dở hơi này… “
Một nam nhân cao lớn thon dài, ngũ quan thâm thúy mê người đang đứng phía sau mặt gương thủy tinh cười đến ngặt nghẽo.
Bộ dáng cậu nhân viên kia nhe răng nhếch miệng thật sự là đáng yêu tới cực điểm.
“ Không thể nào, Hác đại tác phẩm gia của ta, đây là người ngươi thích?”
Một vị nam tử trung niên tuổi chừng bốn mươi, làn da ngăm đen, diện mạo phi phàm, đang ngồi bên cạnh Hác Lập Hải, kinh ngạc nhíu mày.
“Cái gì mà là người ta thích? Đừng nói bậy.”
“Thôi đi,nếu không để ý hắn thì sao ngươi phải phí tâm cơ như vậy, còn đặc biệt chạy đến nhờ ta hỗ trợ?”
Nam tử trung niên này chính là tổng tài của NXB Viên Lưu,không biết hắn đã trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn,nên mới vừa nhìn thấy biểu hiện của Hác Lập Hải thì đã đoán ra sự tình bên trong.
“ Không cần ác nhân như ngươi nói ra, tất cả đều không phải là lỗi của ngươi sao, không hiểu vì sao lại muốn ta viết nam nam tiểu thuyết, hại ta phải liều mạng tìm cảm hứng, miễn cho ta danh hiệu ‘Tình sắc hoàng đế’ đi.
“ Không nên chuyển đề tài, nói thực đi, ngươi cùng nam nhân kia rốt cuộc là có quan hệ gì?”
“ Hắn a…..”
Hác Lập Hải nhìn gương mặt ngốc nghếch của nam nhân kia, mỉm cười: “Hắn là nguồn cảm hứng của ta.”
“ Thật xin lỗi, ta thật sự không thể lý giải nổi thẩm mỹ của ngươi.”
Thành Phục Thân đã lăn lộn ở bộ văn hóa hơn hai mươi năm,trước mắt đều là những nam nữ kiệt xuất, tràn ngập khí chất tuấn mỹ, thật sự rất khó tưởng tượng đại tác phẩm gia tuyệt vời nhất của hắn lại vừa ý một người bình thường như vậy.
“ Không hiểu thì thôi, ta lười giải thích.”
Hác Lập Hải nhún vai.
“ Ta chính là đại diện của ngươi,lần này ta mang cơ hội lớn giao cho công ty Khoái Hoạt,ngươi cũng phải giữ lời, gia hạn hợp đồng làm việc với ta thêm hai năm nữa.
“ Đương nhiên, ta đã đáp ứng rồi, có bao giờ không giữ lời chưa?”
“ Tốt lắm. Ta sẽ nhờ người chuẩn bị tốt hợp đồng cho ngươi.”
“Đúng rồi, nói đến A Thủ, vì sao dạo này lại không thấy mặt hắn?”
“ Aizz, lại cáu kỉnh với ta. Cũng không biết đã chạy đi nơi nào.”
Thành Phục Thân ánh mắt lộ ra một chút sủng nịch.
“ Tuy rằng ngươi cùng mẹ hắn đã ly hôn, nhưng vẫn thật quan tâm A Thủ, khó có người nào làm được như ngươi.”
Hác Lập Hải biết mười năm trước Thành Phục Thân đã ly hôn mẹ của A Thủ,nhưng vẫn chiếu cố đến đứa con riêng của nàng.
“ Ở cùng một chỗ đến mấy năm rồi, ta vẫn xem hắn như con của mình, đáng tiếc hình như hắn không muốn đón nhận, luôn phát cáu với ta, aizz.” ( vừa nhìn qua đã bik là em Thủ iu dượng của mình)
Thành Phục Thân bất đắc dĩ thở dài.
Đường đường là đại nhân vật hô phong hoán vũ, vậy mà đụng đến chuyện con cái thì hoàn toàn bế tắc.
“ Yên tâm, A Thủ qua hai ngày sẽ chủ động về nhà, hắn làm sao có thể rời bỏ ngươi.”
“ Hy vọng vậy.”
Thành Phục Thân cười khổ một chút.
“Nếu hắn tới tìm ta, ta sẽ bắt hắn mau chóng trở về, ngươi đừng lo lắng.”
“ Vậy cám ơn ngươi., giờ ta phải đi,ngươi ở lại nhĩ hảo chiếu cố ‘cảm hứng’ của ngươi đi, ha ha……”
Thành Phục Thân trừng mắt nhìn y, cười lớn rồi đi ra ngoài.