Khoái Nhạc Trạch Cấp Tống

Chương 6 :

Ngày đăng: 19:59 18/04/20


Lưu Bộ Tiến ngồi gật gù ở trên ghế,vì đợi từ nãy đến giờ mà chưa thấy ai vào,hắn thật sự là buồn ngủ lắm rồi.



Hôm qua bị tên *** ma kia tra tấn cả một buổi tối, căn bản là không thế nào yên ổn mà ngủ được.



Sáng sớm lại lo lắng bị công ty cho thôi việc,bây giờ còn phải ngồi đây để đợi phỏng vấn, thật sự là mệt quá chừng!



Mí mắt càng ngày càng nặng trĩu,sắp sụp xuống đến nơi ……



Không được! Ngàn vạn lần cũng không thể ngủ, nếu lỡ chảy nước miếng, sẽ hỏng mất cả hình tượng.



Lưu Bộ Tiến dùng sức vỗ bốp bốp lên mặt mình, cố gắng bảo trì sự thanh tỉnh.



“Đừng đánh vào mặt mình như thế! Ta sẽ đau lòng lắm nha ……”



Một âm thanh trầm thấp khêu gợi truyền đến từ sau lưng, khiến cả người hắn cứng đờ, chỉ muốn đứng lên bỏ chạy ngay lập tức.



Trời ạ! Tại sao y  lại có mặt  ở chỗ này?



Ảo giác, nhất định do ta ngủ không đủ giấc nên mới sinh ra ảo giác.



A di đà phật, Ngọc hoàng đại đế, Quan Thế Âm Bồ Tát, ai cũng được, van cầu các người ngàn vạn lần không được để cho tên đại *** ma kia xuất hiện trước mặt ta a a a! Về sau ta nhất định sẽ hảo hảo đến chùa thắp hương, Lưu Bộ Tiến gắt gao nhắm chặt hai mắt, sống chết cầu nguyện trong lòng



“ Tiếp đón quan lớn đến phỏng vấn cho ngươi như thế a?Cậu nhân viên của ta.”



Hác Lập Hải đi đến trước mặt nam nhân kia, dùng một lóng tay nâng cằm hắn lên.



Ta không nhìn! Ta không nhìn! Ta chết cũng không nhìn!



Lưu Bộ Tiến rụt cổ lại giống con đà điểu,thà chết cũng không chịu mở mắt.



“Nếu không mở  mắt ra, đừng trách ta sử dụng tuyệt chiêu nha.”



Hừ, có tiện chiêu gì hay thì cứ việc xuất ra đi! Ông cũng ứ mở mắt.



“ Thật không mở phải không? Hảo, một, hai, ba –—-“



A, kỳ quái, đếm đến ba rồi, sao cũng chưa có động tĩnh gì?



Ngay khi Lưu Bộ Tiến tò mò lén mở một mí mắt ra để nhìn trộm–



Trong phút chốc,một vật thể ấm nóng và vô cùng mềm mại đã đặt lên trên đôi môi của hắn.



Này…… Này…… Là…… Là……



Lưu Bộ Tiến bị hành động bất ngờ kia làm cho sợ tới mức phải trợn mắt há hốc mồm.



“ Tiểu Ngu Ngốc này, mau mở miệng ra…..”



Nam nhân phản ứng ngây ngô khiến Hác Lập Hải mất hứng,đành cố gắng ôn nhu hướng dẫn cho hắn cách hôn môi.



“ Đúng, le lưỡi ra…… ân…… Thực ngoan…… Nga nga, bảo bối…… Đầu lưỡi của ngươi thật mềm…… cực kỳ thích a……”




Thứ phân thân gợi cảm mê người đang không ngừng cọ cọ vào mũi của hắn, Lưu Bộ Tiến cảm thấy toàn thân vựng vựng như bị say sóng, nghe lời vươn đầu lưỡi, giống như một con chó nhỏ, bắt đầu liếm từng chút,từng chút một……



“ Nga nga…… Trời ạ…… Thích thật…… Ngươi đúng là cậu nhân viên *** đãng mà…… Liếm đã muốn chết…..”



Hác Lập Hải đưa tay nắm chặt đầu tóc của nam nhân, phát ra tiếng hò hét đầy thống khoái.



Nhìn thấy khuôn mặt gợi cảm tuấn mỹ của y tràn ngập sự vui mừng, Lưu Bộ Tiến trong lòng cũng nóng lên, càng ra sức liếm, còn vô tư dùng đầu lưỡi chui vào lỗ nhỏ trên đỉnh dục vọng của y.



“ A a –“



Bị đầu lưỡi mềm mại kia *** loạn liếm láp, Hác Lập Hải sống lưng tê rần, cả người run run, lập tức muốn bắn ra.



“ A a — bắn! Bắn!”



Một cỗ nùng tinh được mạnh mẽ phóng thích ra ngoài, làm cho cậu nhân viên đáng thương vốn không kịp đề phòng,đã bị y bắn đầy trên mặt.



Lưu Bộ Tiến vì quá bất ngờ mà mở to hai mắt,không thốt ra được một lời nào.



Nhìn thấy gương mặt nam nhân dính đầy dịch thể của mình,phân thân của Hác Lập Hải càng bành trướng to hơn,y lấy điện thoại di động ra,lưu lại tất cả bộ dáng *** loạn của nam nhân trong lúc này.



Sau khi làm xong, y dùng tay vét lấy toàn bộ dịch thể trên mặt nam nhân rồi đút vào miệng hắn, tà ác nói:  “Ăn hết đi.”



Lưu Bộ Tiến vẫn còn đang trong trạng thái thất thần … không lưu ý, thế nên đã ăn sạch sẽ toàn bộ  dịch thể của y, một giọt cũng không chừa lại.



“ Ân, tốt lắm.Biểu hiện của ngươi hôm nay khiến cho ta phi thường vừa lòng, nhân viên của Khoái hoạt quả nhiên có tinh thần phục vụ rất chuyên nghiệp, ta quyết định cùng các ngươi kí kết hợp đồng, về sau sẽ hợp tác lâu dài.”



Hác Lập Hải kéo nam nhân đứng lên, bắt tay với hắn.



Cậu nhân viên vẫn trong trạng thái mơ hồ hỗn loạn,theo bản năng còn thốt ra câu “Cảm ơn” thật cung kính.



“ Chờ mong sự hợp tác của chúng ta vào ngày mai.”



Nói xong, Hác Lập Hải tiêu sái xoay người rời đi.



Y ly khai phòng họp một lúc lâu sau, cậu nhân viên đáng thương mới hồi phục tinh thần lại, phát ra một tiếng kêu rên bi thảm –



“ A a a a!”



Ta ăn?



Ta mà lại ăn cái thứ dịch thể của tên siêu cấp *** ma biến thái kia sao?



A a a! Ta không muốn sống nữa.



——————————————————–



Bỏ bê truyện này lâu wa’  ùi = =”



h cố gắng post bù.