Khoái Nhạc Trạch Cấp Tống
Chương 7 :
Ngày đăng: 19:59 18/04/20
Ô…… Lưu Bộ Tiến, ngươi rõ ràng là tên ngu.
Ăn tinh của người ta, mà còn nói cám ơn.
Hắn ủ rũ đi vào văn phòng, đột nhiên, bịch một tiếng!
Hoa giấy tung đầy trời,rơi xuống đầu Lưu Bộ Tiến
“ Hoan nghênh chiến thắng trở về!”
toàn bộ nhân viên trong công ty đều đi ra xếp thành hàng hoan nghênh, làm cho Lưu Bộ Tiến bất ngờ giật cả mình.
“ Các ngươi… Như thế nào…… Như thế nào……”
“ Ai nha, tiểu Lưu a! Thật sự là rất cảm kích ngươi!”
Lâm lão bản từ trong đám người vội đi ra, vọt tới trước mặt Lưu Bộ Tiến, cầm tay hắn, kích động không ngừng lay động.
“ Lão bản, ngươi…… Ngươi không cần kích động như vậy……”
chứng kiến lão bản giống như đang phát điên, hắn thật sự rất sợ hãi.
“ Tiểu Lưu a, ngươi thật sự là phúc tinh của công ty chúng ta a! Nếu không nhờ ngươi mạnh mẽ hỗ trợ,Khoái Hoạt chúng ta sao có thể nhận được đơn đặt hàng lớn như vậy a. Thật sự rất cảm tạ ngươi!”
Chứng kiến lão bản kích động khóc lóc om sòm,Lưu Bộ Tiến nhớ đến sự ‘hy sinh’ cao cả của mình, cảm thấy mình cũng vĩ đại lắm,liền cảm động đến mức cả hốc mắt đều ướt đẫm.
“ Lão bản, đây là việc ta phải làm! Ta sống là người của công ty, chết cũng là quỷ của công ty.”
“ Nói thật hay!”
Lời vừa từ miệng hắn thốt ra, mọi người sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Chỉ có Lí Cơ Lâu đứng bên cạnh cười thầm,thiếu chút nữa ruột đã thắt lại.
Cái tên ngu này,Học ở đâu ra mấy lời nói đầy phân chó như vậy.(tác giả dùng phân chó chứ ko phải ta nha = =’’)
“ Tiểu lưu,công ty chúng ta có được nhân viên tận tâm như ngươi, thật sự là phúc khí a!”
Lâm lão bản cảm động lệ nóng lưng tròng.
“ Cám ơn lão bản!”
Lưu Bộ Tiến vui vẻ đến mức muốn mọc cánh bay lên trời.
Oa, Lưu Bộ Tiến ta thật sự quá lợi hại!
Vào công ty chưa được một tháng, liền trở thành nhân viên chính thức,còn cầm trước ba tháng tiền thưởng.
Sau này khi về quê, sẽ oai phong biết bao nhiêu.
Oa ha ha……
“ Tiểu Lưu, vì thưởng cho công lao vất vả của ngươi, cũng để ăn mừng công ty kí được hợp đồng, đêm nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc, uống không say không về nha!”
“ Wow! Lão bản vạn tuế!”
Mọi người hoan hô rầm rộ.
Buổi tối, Lưu Bộ Tiến cảm thấy mệt mỏi muốn chết.
Mọi người biết hắn vốn là gà con ngây thơ, đều chạy đến bắt hắn uống rượu, ca hát, khiến hắn say đến không còn biết phương hướng.
Lưu Bộ Tiến cứ như vậy mà quá chén.
Say rượu chưa tỉnh hẳn,hơn nữa liên tục mấy ngày nay ngủ không ngon,sáng sớm vừa bước xuống giường, hắn liền cảm thấy đầu đau đến mức muốn nứt ra.
Ngô, mẹ ơi, như thế nào lại mệt như vậy a?
Ý nghĩ mờ mịt, toàn thân mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có.
Lưu Bộ Tiến thật sự rất muốn nằm xuống ngủ luôn đến ba ngày ba đêm, nhưng chợt nhớ ra hôm nay Lí Cơ Lâu có việc xin phép nghỉ, nhân công không đủ, hắn vẫn phải quyết định chấn tỉnh tinh thần để đi làm.
Kéo lê thân thể mỏi mệt, Lưu Bộ Tiến chuyển hàng hóa của công ty lên xe, bắt đầu công việc giao hàng thường ngày.
Làm việc đến giữa trưa, bầu trời vốn đang nắng chói chang bỗng dưng lại nổi lên cơn mưa to.
Lưu Bộ Tiến vội vàng dựng xe máy dưới chân cầu thang để tránh mưa.
“Không xong, không có mang áo mưa theo.”
“ Không ai bắt ngươi trả tiền. Đừng lo vấn đề này.”
Hác Lập Hải cười cười điểm lên mũi hắn.
“ Ngươi chưa từng nghe qua,khám bệnh mà để cho ngoại nhân (người ngoài) trả tiền, bệnh sẽ chậm khỏi sao?”
“ Ta không phải là ngoại nhân.”
Nam nhân vừa nói ra lời này, Lưu Bộ Tiến đột nhiên sửng sốt.
Không phải ngoại nhân?
Y cho rằng y đối với ta không phải là ngoại nhân sao?
Trong lòng vốn đang chua xót, lập tức bị sự ngọt ngào hung hăng thay thế.
“ Ta thật đói, ngươi nhanh đi nấu cháo đi.”
“ Hảo hảo. Ta lập tức đi.”
Hác Lập Hải chứng kiến hắn giống như con chó nhỏ đang tha thiết mong chờ nhìn y, bộ dáng đáng yêu cực kỳ, nhịn không được liền cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn một cái: “ Ngươi trước tiên nên nhắm mắt lại ngủ một giấc đi.”
“Ân.”
Lưu Bộ Tiến tiêu hao hết khí lực, mới có thể che giấu được khóe miệng đang mỉm cười.
Lưu Bộ Tiến vừa ngủ, đã ngủ thẳng đến buổi tối.
Đến khi hắn mở mắt ra, phát hiện có người đang nằm ngay bên cạnh mình,y dùng bàn tay to gắt gao ôm lấy hắn.
Con sư tử kiêu ngạo đang ngủ.
Lưu Bộ Tiến ngừng thở, lần đầu mới có cơ hội cẩn thận thưởng thức tướng mạo tuấn mỹ của y như thế.
Lông mi của y vừa dày vừa cong, so với nữ nhân mang lông mi giả còn xinh đẹp hơn.
Cái mũi thẳng, đôi môi gợi cảm vô cùng,
Da của y khỏe mạnh lại sáng bóng, đường nét toàn thân lại cực kì duyên dáng.
Nghĩ đến sau khi y cởi quần áo, để lộ ra thân hình thon dài cường tráng kia, Lưu Bộ Tiến không khỏi thở dồn dập, toàn thân nóng lên.
Trời ạ, Lưu Bộ Tiến, ngươi tiêu rồi, ngươi như thế nào lại biến thành một tên háo sắc?
Nên đình chỉ ý nghĩ *** loạn không biết nhục nhã đối với nam nhân lại đi!
“ Sao khuôn mặt hồng như vậy? Lại phát sốt chăng?”
Hác Lập Hải bừng tỉnh dậy, nhìn thấy thần tình của hắn đỏ bừng, lập tức khẩn trương hỏi.
“ Không…… Không sao……”
Lưu Bộ Tiến vội vàng hạ mắt xuống, không dám nhìn thẳng.
Hác Lập Hải dùng tay sờ sờ trán của hắn, xác định nhiệt độ đã giảm, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cháo nấu xong rồi, ta bưng tới cho ngươi ăn.”
“ Tự ta đi ăn là được rồi, sợ làm dơ giường.”
“ Ngươi cũng không phải lần đầu tiên làm dơ giường……”
Hác Lập Hải xấu xa cười.
Nghĩ đến việc mình đã từng bắn ra không biết bao nhiêu thứ trên cái giường này, mặt Lưu Bộ Tiến lại bắt đầu đỏ lên.
“ Ha ha……”
Nhìn thấy nam nhân bị mình trêuđến mặt đỏ rần, Hác Lập Hải cười ha ha rồi tiêu sái đi ra ngoài……
——————————————————————–
oa dài wa’ = =” nhớ cmt để ta có sức làm tiếp,ta muốn bỏ ngang wa’….