Khoái Nhạc Trạch Cấp Tống

Chương 8 :

Ngày đăng: 19:59 18/04/20


 



Nhà xuất bản Viên Lưu mỗi năm đều có truyền thống tổ chức dạ hội ở khách sạn Quân Nguyệt  .



 



Đêm đó mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng,diễn viên điện ảnh và giới truyền thông đến tham dự, không khí thập phần náo nhiệt.



Thân là tác giả át chủ bài của công ty, Hác Lập Hải đương nhiên cũng phải có mặt.



 



“ Oa, Hác đại tác phẩm gia, hôm nay vẫn thật là “ phong tình vạn chủng” a.”



Tần Lấy Thủ cười cười đi đến đưa một ly rượu cho y.



 



“ Miệng chó thì không thể phun ra ngà voi.”



Hác Lập Hải tiếp nhận rượu rồi tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái



“Không xong, Hác đại tác phẩm gia của chúng ta hôm nay tâm tình không tốt lắm nga.”



Đã quen biết y nhiều năm nên Tần Lấy Thủ vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ngay lập tức.



 



“ Tâm tình của ta thật sự rất tốt, không cần Tần đại biên tập lo lắng.”



 



“Tốt mới lạ, rõ ràng vẻ mặt như dẫm phải phân, còn muốn gạt ta? Nga, ta đã biết rồi, có phải do ‘Cảm hứng’ của ngươi không ở bên cạnh, nên tâm tình ngươi mới không tốt?”



Tần Lấy Thủ tỉnh ngộ nói.



 



Hác đại tác phẩm gia của chúng ta chính là mỗi ngày đều phải gặp mặt tên nhân viên giao hàng kia chứ gì.



 



Một ngày không thấy hắn, thì một chữ cũng không viết ra được.



 



Nếu bộ dạng đối phương không quá mức tầm thường, Tần Lấy Thủ còn hoài nghi đại tác giả “Vạn nhân mê” của  bọn  hắn  đang  điên cuồng yêu thương tên kia.



 



“ Tâm tình của ta ra sao thì có liên quan gì đến hắn? Hắn tới hay không đều không sao cả!”



 



Hác Lập Hải miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng hiểu rất rõ lí do vì sao mình lại cảm thấy khó chịu.



Có lầm hay không?



 



Lễ hội long trọng như vậy,mình đã mời hắn cùng đi,vậy mà hắn dám ra sức khước từ.



 



Hắn không biết có bao nhiêu mỹ nữ tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán,chỉ hy vọng có thể được y dẫn đi sao.



 



Đúng là tên không biết điều! Đáng giận!



 



Tần Lấy Thủ thấy y vẻ mặt khó chịu, lập tức nhiệt tâm tiến cử:



 



“ Ta giới thiệu một nữ tác giả cho ngươi nha, chẳng những viết văn hay, mà còn là mỹ nữ rất xinh đẹp,là mẫu phụ nữ điển hình,rất xứng với đại tác phẩm gia như ngươi.”



 



“ Có người tốt như vậy sao ngươi không giới thiệu cho ba của ngươi đi?”



 



Hác Lập Hải lạnh lùng cười.



 



Y biết bạn tốt của y ghét nhất những nữ nhân tiếp cận cha hắn.



 



Quả nhiên Tần Lấy Thủ vừa nghe thấy,khuôn mặt liền biến sắc: “Người đàn bà đó sao xứng với cha ta!”



 



“Nga, ý của ngươi là người đàn bà kia vì không xứng với ba ngươi,nên mới giới thiệu cho ta? Họ Tần, ngươi cũng thiên vị quá rồi đó.”



 



Hác Lập Hải tức giận nói.



 



 



“ Ba ta thương yêu ta,còn ngươi đâu có thương ta. Ta đương nhiên phải thiên vị.”



 



“Ô ta thương chứ, làm sao ta có thể không thương ngươi nà? Ôi tiểu Thủ Thủ của ta a.”



 



Hác Lập Hải cố ý thân mật ôm thắt lưng hắn, ghé vào lỗ tai hắn phà hơi nóng.



“Ô mẹ của ta ơi.”



 



Tần Lấy Thủ nổi lên một lớp da gà: “ Hác Lập Hải, ngươi cút xa ra một chút!”



 



“Tiểu Thủ Thủ, đừng trốn a, để cho ta hảo hảo ‘nựng’ ngươi một chút coi”



 



Hác Lập Hải tiếp tục gây chuyện.



 



“ Cứu mạng a, móng heo của ngươi đừng đưa tới đây!”



 



“ Xem ra cảm tình của hai vị vẫn thật tốt ha.”



 



Một đại mỹ nữ làn da trắng như tuyết,vì nhìn thấy cảnh này mà thoáng chút đã biến thành màu đen giống như mực, nàng đang nhẹ nhàng đi tới bên bọn họ.



 



“ Ngải Thanh! Đã lâu không gặp!”



 



Tần Lấy Thủ kinh hỉ ôm nàng một cái.



 



“ Đúng vậy, đã ba năm không gặp mặt, ngươi vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi.”



 



Đàm Ngải Thanh cười cười nhìn hắn.



 



Nàng cùng Hác Lập Hải, Tần Lấy Thủ là bạn thời trung học, mãi cho đến khi ra xã hội, vẫn còn duy trì tình nghĩa thâm hậu.



 



“Ai nói? Ta đã thay đổi rồi, ta đã trở nên hoàn mỹ như vậy, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra?”



 



Tần Lấy Thủ cố ý bày ra một tư thế đùa giỡn.



 



“ Ngươi trở nên càng lúc càng khéo mồm khéo miệng mà, Lập Hải, ngươi nói đúng hay không?”



 



“ Ta thì thấy Ngải Thanh càng lúc càng trở nên hấp dẫn hơn.”



 



Hác Lập Hải cũng vừa cười vừa ôm nàng một cái: “ Lần này sao lại rảnh rỗi mà từ Anh quốc trở về đây?”



“ Tốt nghiệp xong rồi nên trở về.”



 



“ Nhận được học vị tiến sĩ Anh quốc rồi?”  Hác Lập Hải nhíu mày.



 



“ Ân.”



 




“Aa …ân… Nhẹ một chút… A… A…”



“ Đụng trúng điểm cực khoái rồi chứ?”



Hác Lập Hải thay đổi góc độ, chậm rãi tìm tử huyệt của hắn……



“Á… Nơi đó… Hảo thích… A a..”



Nam nhân vặn vẹo mông, ngọc như ý cắm ở trên cúc huyệt không ngừng lay động,dưới ánh đèn phát ra tia sáng óng ánh động lòng người……



Hác Lập Hải thở hổn hển, nhìn thấy nam nhân đang bị mình đùa bỡn, không ngừng khóc nức nở và thở gấp……



“ Ô… Hảo lớn… Còn muốn… sâu một chút… A a…”



Lưu Bộ Tiến lắc mông lung tung, điên cuồng muốn cho vật kia càng  xâm nhập vào tao huyệt của mình sâu hơn nữa –



“Thật sự là *** đãng a! Vừa mới nói không muốn, giờ cắm vào liền thích đến chết đi sống lại. Vạn nhất đại gia hỏa của ta đây,so với ngọc như ý kia lớn hơn một nửa mà đi vào, ngươi không phải còn thích đến ngất trời?”



“Á.. a… Ta muốn… Ta muốn…”



Nam nhân bị sáp nhập nên cả người mềm yếu, không ngừng mà phát ra tiếng rên rỉ say mê……



“ A, nguy rồi,đại hội bán hàng từ thiện sắp bắt đầu rồi.”



Hác Lập Hải đột nhiên không hề báo trước mà rút ngọc như ý ra –



“ A a — không được rút. Ta còn muốn nữa!”



Cơ thể Lưu Bộ Tiến bỗng chốc chỉ còn trống rỗng, vội vàng quay đầu lại cầm tay nam nhân mà van xin: “Cho ta! Ta muốn! Ta còn muốn!”



“Muốn cái gì a?”



“ Vật gì đó thô lớn hơn nữa.”



“Là vật thô lớn gì cơ?”



Hác Lập Hải gian xảo đem tính khí của mình để ở trước huyệt khẩu đang ngứa ngáy của nam nhân, không ngừng vẽ vòng tròn,nhưng vẫn không chịu thống khoái mà tiến vào –



“ Ô… Không được … Ta chịu không nổi … Ô… Mau vào đi! Van cầu ngươi mau vào đi.”



Lưu Bộ Tiến khóc rất thê thảm.



“ Giống như vậy sao?”



côn th*t của nam nhân chỉ đâm vào huyệt khẩu một chút, rồi dừng lại không vào nữa.



“Á a… Đi vào… đi vào một chút nữa…”



Khoảng trống trong cơ thể ngứa đến mức không chịu được khiến Lưu Bộ Tiến sắp phát điên.



“Đi vào một chút? Giống như vậy?”



Lại đem côn th*t đẩy mạnh vào trong thêm một chút, Hác Lập Hải ra vẻ vô tội hỏi.



“ Nga nga – nữa… Sâu một chút……”



“Sâu như vậy sao?”



Hác Lập Hải đột nhiên thúc về phía trước một kích mạnh mẽ.



“ Ô a a a —”



Hung khí cực nóng,cực lớn của nam nhân bất chợt đánh vào tử huyệt trong cơ thể Lưu Bộ Tiến –



“Thích chết ta!”



Lưu Bộ Tiến kịch liệt co rút tràng bích,muốn cắn chặt cự bổng của nam nhân.



“ Nga nga — hút thật chặt! Đúng là tao huyệt *** đãng! Thích muốn chết!”



Hác Lập Hải nắm chặt vòng eo của hắn, điên cuồng mà va chạm vào lỗ nhỏ đang không ngừng phun ra *** dịch –



“ Nga nga nga — trời ạ. Thao chết ta đi! Không được đi! Không được rời khỏi ta!”



Lưu Bộ Tiến điên cuồng mà kêu khóc.



“Ta sẽ không đi …… Bảo bối…… Nga nga — thích chết ta! Chúng ta cùng nhau bắn đi –”



Hác Lập Hải rống lớn,nhanh chóng bắn tinh trong nội tràng nóng hổi.



“ Trời ạ — nóng quá nóng quá……”



Tinh dịch nóng bỏng một đợt lại một đợt bắn ra, mạnh mẽ bám trụ trên tràng vách mẫn cảm, Lưu Bộ Tiến cả người một trận run run, cũng bắn ra đại lượng nùng tinh……



$ $ $



“ Lập Hải, ngươi chạy đi đâu rồi?”



Tần Lấy Thủ từ xa vội vàng chạy tới: “ Hội bán hàng từ thiện sắp bắt đầu rồi.”



“ Nga, không có việc gì, chỉ vừa tìm chỗ để ‘đánh giá’ ngọc khí của ta một chút thôi.”



Hác Lập Hải mỉm cười.



“ Đánh giá?”



“ Đúng,đánh giá.” khiến cho y phi thường thỏa mãn.



“ Vậy ngươi chuẩn bị lên sân khấu đi. Ngươi chính là vị khách đặc biệt nhất trong buổi tối hôm nay đó, món đồ đấu giá của ngươi nhất định phải là phi thường đặc biệt mới được. Ngươi đã chuẩn bị thứ gì rồi?”



“Cái này.” Hác Lập Hải lấy ra ngọc như ý của y.



“ Oa! Ta xem xem!”



Tần Lấy Thủ cẩn thận quan sát món bảo vật trên tay y: “Ân…… Vẻ đẹp cùng sự sáng bóng đều là hạng nhất,đúng là thứ tốt!”



Thấy tên kia đang say sưa giám định và không ngừng đưa ra lời tán thưởng, Hác Lập Hải cười thầm đến thắt cả ruột.



Ha ha…… Có ‘chất bôi trơn’ độc nhất vô nhị của tiểu bảo bối, đương nhiên thoạt nhìn là sáng bóng đến động lòng người rồi…haha.



Đại hội đấu giá sắp bắt đầu, Lưu Bộ Tiến sốt ruột như kiến đang bò trên chảo nóng.



Ô…… Đáng giận a, tên đại *** ma dám đem cái ngọc như ý kia quyên góp thật sao?



Bề mặt của nó có dính chất xx gì đó của ta a, làm sao có thể để cho lưu lạc ra ngoài?



Không được! Dù có táng gia bại sản ta cũng phải mua bằng được cái thứ ‘Dâm vật’ kia.



Hạ quyết tâm, Lưu Bộ Tiến liền lôi kéo Lí Cơ Lâu ra nói nhỏ.



“ Uy, ngươi có phải là hảo huynh đệ của ta không?”



“ Vô nghĩa,nếu không phải ta thì là ai a?”



“ Vậy nếu huynh đệ của ngươi cần tiền mua một món đồ, ngươi có giúp hay không?”



“ Bao nhiêu tiền a?”



“ Không biết. Hẳn là cũng không nhiều lắm.”



Lưu Bộ Tiến nhớ rõ trước kia khi đi chợ đêm có nhìn thấy một thứ tương tự được bày bán trên hàng vỉa hè.



“ Hảo, vậy không thành vấn đề, trên người của ta đại khái còn có hơn hai nghìn tệ, có thể cho ngươi mượn.”



“ Cám ơn, vô cùng cảm kích a.”



Đấu giá hội chính thức bắt đầu.



Nữ chủ trì xinh đẹp dùng ngữ khí phi thường hưng phấn để giới thiệu vị khách quý trên sân khấu.



“Chào mọi người, hiện tại bắt đầu tiến hành đấu giá món hàng đầu tiên. Xin cho một tràng pháo tay hoan nghênh vị đại tác giả nổi danh nhất hiện nay _ ‘Tình sắc hoàng đế’ Hác Lập Hải tiên sinh.”



Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.



“ Mọi người hảo. Hôm nay ta rất cao hứng khi được tham dự một hoạt động có ý nghĩa như vậy, bây giờ ta cũng sẽ quyên góp một món hàng, đây là vật có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với ta. Thỉnh mọi người hãy mua giúp, hy vọng có thể bán được với một giá hợp lí, trợ giúp được càng nhiều người thì càng tốt.”



“ Phi thường cảm tạ Hác tiên sinh. Hiện tại mong mọi người bắt đầu cạnh tiêu, Hác tiên sinh, xin hỏi giá mốc là bao nhiêu vậy?”



“ Không có, mọi người cứ tự do ra giá đi.”



“Vậy hiện tại xin mời mọi người ra giá.”



Lưu Bộ Tiến ở một bên đợi hồi lâu, chờ chính là thời khắc này, lập tức hô lớn: “ Tam cửu cửu!”



Nữ chủ trì vừa nghe thấy, nhất thời nét mặt tươi cười như hoa: “ vị tiên sinh này thật sự là hào khí ngàn vân! Lần đầu tiên ra giá chính là tam cửu cửu. Thỉnh mọi người nhiệt liệt vỗ tay!”



Mọi người hoan hô trầm trồ khen ngợi không ngừng.



“ Không có chi, không có chi!”



Lưu Bộ Tiến đắc ý giơ tay lên, thu nhận sự tán thưởng của mọi người.(=)))



“ Hảo, tam cửu cửu lần đầu tiên, tam cửu cửu lần thứ hai, có ai ra giá cao hơn không? Tam cửu cửu lần thứ ba, xong thủ tục mua bán!”



Nữ chủ trì gõ cây búa gỗ lên bàn, mọi người sôi nổi chúc mừng Lưu Bộ Tiến.



“ Đa tạ! Đa tạ!”



“ Chúc mừng vị tiên sinh này đã chi ra tam cửu cửu vạn để mua ngọc như ý.”



Từ từ…



Tam cửu cửu ‘ vạn’ hả?



Lưu Bộ Tiến há hốc mồm.



Ta…… Ta không nghe lầm chứ?



“ A Cơ, nàng nói là ba trăm chín mươi chín vạn sao?”



Lưu Bộ Tiến hỏi bạn hữu thật tốt bên cạnh.



“ Hình như là vậy……”



Lí Cơ Lâu đồng tình nhìn hắn.



Đông!



Cậu nhân viên đáng thương méo mồm, cả người thẳng tắp mà ngã xuống đất ngất đi –



(=)) Sao ta thấy em Tiến đúng là nham nhở thụ nha,vừa nu vừa quê nữa.Từ đầu truyện tới h ko bik ẻm bị hố mấy lần.)