Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 12 : Đứa trẻ đi lạc (12)

Ngày đăng: 05:16 19/04/20


“Không biết tổng giám đốc cho gọi là có chuyện gì?”, Dụ Cảnh bình tĩnh hỏi.



“Mời ngồi.”



Cố Lâm nhìn Dụ Cảnh từ trên xuống dưới, càng xem càng thỏa mãn. Long chương phượng tư*, đúng mực, cho dù từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh lộn xộn kia vẫn xuất sắc như cũ. Sau khi Cố Lâm biết Dụ Cảnh là cháu trai của hắn liền thông báo chuyện này với anh cả và chị dâu của mình, bọn họ vô cùng xúc động, lập tức mua vé máy bay bay về. Bởi vì phải đi công tác nên hôm qua vợ chồng Cố Kình phải đến thành phố T, lúc này nghe thấy đã tìm thấy con trai mất tích, vợ chồng Cố Kình làm sao nhớ được chuyện khác nữa, chỉ muốn nhanh chóng chạy về gặp đứa con đáng thương bọn họ ngày nhớ đêm mong.



(*Long chương phượng tư: dùng để hình dung một người xuất sắc, tài năng)



Lúc này vợ chồng Cố Kình còn đang trên máy bay, vì không để sau khi hai người bọn họ trở về tâm tình quá mức mất khống chế, Cố Lâm quyết định báo trước chuyện này cho Dụ Cảnh biết, cũng để cho hắn có thời gian hòa hoãn lại, lỡ như tâm tình có gì mâu thuẫn thì mình cũng có thể ngăn ngừa trước.



“Con trai anh cả bác hơn hai mươi năm trước bị lạc, cả nhà bọn bác đều gấp gáp”, Cố Lâm nhìn thẳng mắt Dụ Cảnh, “Hơn hai mươi năm qua bọn bác vẫn không từ bỏ tìm kiếm, chỉ là tới nay vẫn không có tin tức.”



Ánh mắt Dụ Cảnh ngừng lại.



Cố Lâm cười khẽ một tiếng, đưa báo cáo kiểm tra đo lường trên tay mình tới, “Dáng vẻ con quả thật giống với anh cả bác lúc còn trẻ như đúc, lúc đó bác gặp con đã thắc mắc ngay. Thật xin lỗi, chưa có sự cho phép của con đã kiểm tra nhóm máu của con. Đây là đối chiếu DNA của con với anh cả bác.”



“Con là cháu của bác, Cố Cảnh.”



Tay Dụ Cảnh chợt lồi lên gân xanh, hơi rung rung, hắn dùng một loại tư thế cẩn thận đến thành kính đọc xong cả báo cáo, mỗi một chữ hắn đều tinh tế đánh giá cân nhắc, mỗi một chữ hắn đọc được giống như cứu rỗi cuộc đời của hắn.



Hưng phấn đến không nhịn được run rẩy.



“Chỉ có một mình con bị lạc thôi đúng không?”, trong con ngươi Dụ Cảnh bốn bề dậy sóng, ở sâu bên trong chôn giấu ngọn lửa nóng bỏng, giống như chỉ cần khẽ chạm sẽ dấy lên hỏa hoạn ngập trời.



Cố Lâm nhướng mày, có chút kinh ngạc với phản ứng của Dụ Cảnh, “Đúng vậy.”



Tay Dụ Cảnh không nhịn được dùng sức, bóp báo cáo mỏng manh lại một cục, cả người đều run rẩy mơ hồ, mỗi tế bào toàn thân đều đang kêu gào hưng phấn và xao động. Hắn cảm thấy cuộc sống của mình từ một địa ngục đen không thấy đáy thăng lên thành thiên đường ấm áp ánh mặt trời, hắn chưa từng cảm thấy hạnh phúc như thế.




Nữ sinh hít sâu một hơi, kêu, “Tịch Chu, tớ thích cậu, cậu có thể làm bạn trai tớ được không?”



Đầu tiên Tịch Chu ngẩn người ra, sau có cảm thấy có chút vui vẻ. Lần đầu Tịch Chu được nữ sinh bày tỏ, lòng hư vinh nhận được sự thỏa mãn cực lớn, cả người chợt lơ lửng trên mây, giống như đạp đạp lên một đám mây vậy.



Một lúc lâu nữ sinh không được trả lời, có chút thất vọng, ngẩng đầu lên lại thấy gương mặt Tịch Chu cũng mang theo chút đỏ ửng, mắt lập tức sáng lên. Cô nắm chặt hai tay cổ vũ bản thân, sau đó hôn lên má Tịch Chu một cái, nhanh chóng chạy mất.



Tịch Chu che gò má bị hôn của mình, sửng sốt hồi lâu mới khôi phục tinh thần lại.



Khoan đã, cậu muốn từ chối kia mà! Bạn học cậu quay lại đi!



Tịch Chu vừa định đuổi theo nữ sinh kia, thân thể bỗng nhiên cứng lại, nhìn thấy bóng người cao lớn cách đó không xa thì lúng túng không thôi, cười gượng nói, “Anh, sao anh lại tới đây?”



Dụ Cảnh không trả lời, chỉ là từ từ lại gần, bóng dáng có chút u ám dưới ánh đèn đường mang theo một chút đè ép và cường thế.



Tịch Chu vốn định chào hỏi, chợt cảm giác được một loại nguy cơ khiến tóc gáy cậu dựng đứng.



Lúc này Dụ Cảnh có gì đó sai sai.



Tịch Chu cảm thấy ánh mắt dịu dàng của Dụ Cảnh nhìn mình có chút quỷ dị, rõ ràng là ánh mắt nhu hòa không ngớt lại khiến Tịch Chu có một loại cảm giác mình tước mất sự an toàn. Giống như mình là một con dê đợi làm thịt, từng giây từng phút đều có thể bỏ mạng, còn Dụ Cảnh thì là con sói nhìn chằm chằm con mồi kia.



Tịch Chu không nhịn được có chút tê cả da đầu, vô ý thức lui về sau một bước.



Trên mặt Dụ Cảnh nổi lên một nụ cười ôn như, giống như đang mê sảng nhẹ giọng nói, “Sao Chu Chu lại lùi lại?”



Chẳng biết vì sao, nụ cười bình thường khiến cho Tịch Chu như mộc xuân phong lúc này lại khiến cậu có chút sởn gai ốc.