Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 13 : Đứa trẻ đi lạc (13)

Ngày đăng: 05:16 19/04/20


“Anh –“, cả người Tịch Chu căng thẳng, nuốt ngụm nước miếng, cười gượng nói, “Hôm nay thoạt nhìn anh hơi khác với bình thường, hì.”



Bóng dáng Dụ Cảnh dường như hòa thành một thể với đêm tối, quanh người lạnh thấu xương, hắn nơi nơi dịu dàng, “Không giống chỗ nào?”



Theo Dụ Cảnh không ngừng tới gần, nhịp tim Tịch Chu không khống chế được bắt đầu hoảng loạn, giống như mình là con mồi bị báo săn nhìn chòng chọc, giây tiếp theo sẽ bị nuốt chửng vào bụng. Tịch Chu cảm nhận được một loại nguy cơ hít thở không thông.



“Rất tuấn tú, cực kỳ đẹp trai”, không biết tại sao, trực giác Tịch Chu không muốn tiếp tục đề tài này, cười ha hả nói, “Thật đó anh, em phát hiện mỗi ngày anh càng trở nên đẹp trai hơn.”



Mặt mày Dụ Cảnh càng dịu dàng, “Chu Chu luôn nói chuyện dễ nghe như vậy. Nếu tụ hội đã kết thúc, chúng ta về nhà được không?”



Nhịp tim Tịch Chu vang như nổi trống, cậu có một loại trực giác mãnh liệt muốn chạy như điên, nhưng trên thực tế cậu lại cứng ngay tại chỗ.



“Chu Chu và anh mới vài ngày không gặp, sao lại xa lạ như vậy”, mi dài của Dụ Cảnh hơi rũ, xẹt qua một độ cong có vẻ cô đơn, “Chu Chu và các bạn chơi rất vui vẻ nên không muốn về nhà với anh sao?”



Dụ Cảnh nói, tự giễu nở nụ cười, xoay người muốn đi.



Tịch Chu chỉ cảm thấy trong lòng mình đau dữ dội, một trận đau lòng mãnh liệt che giấu lấn át cảm giác nguy cơ theo bản năng của cậu. Cậu chỉ biết Dụ Cảnh đau lòng, cậu không muốn khiến Dụ Cảnh thương tâm, chặn ngang vòng lấy cánh tay Dụ Cảnh, vô cùng thân thiết nói, “Anh nói đùa gì thế, em đã nhớ anh rất lâu!”



Dụ Cảnh vuốt chóp mũi của cậu một cái, khóe môi lộ vẻ cười, “Được rồi, bây giờ chúng ta về nhà ngay thôi!”



Nhìn Dụ Cảnh hiện tại cả người ôn hòa, khiến người ta thoải mái muốn chìm đắm, không có lý do thở phào nhẹ nhõm. Sao vừa rồi cậu lại xuất hiện ảo giác không sao nói rõ này, do trời quá tối sao? Còn khiến Dụ Cảnh đau lòng, thật sự là quá không nên!



Bởi vì cảm thấy là ảo giác, Tịch Chu lập tức quên cảm giác nguy cơ dường như muốn bóp chết trái tim cậu sạch sành sanh. Vì thế Tịch Chu lập tức khôi phục bản tính, nháy mắt với Dụ Cảnh một cái, cực kỳ đắc ý nói, “Anh biết không, vừa nãy có một nữ sinh tỏ tình với em!”



Dụ Cảnh nhẹ kéo khóe môi, mang theo một loại cưng chiều khiến tim người ta đập thình thịch, “Anh vừa nhìn thấy, là một cô bé rất đẹp”, Dụ Cảnh giúp Tịch Chu sửa cổ áo sơ mi một chút, ngón tay thon dài lơ đãng xẹt qua cái cổ yếu ớt trắng nõn của Tịch Chu, “– rất xứng đôi với Chu Chu.”



Ngón tay vuốt nhẹ mang theo cảm giác mát lạnh khiến Tịch Chu rụt cổ trong nháy mắt, cười khanh khách nói, “Tay anh thật mát, sao giống với máy lạnh hình người trong hè nóng bức vậy! Buổi tối ôm anh ngủ nhất định còn tốt hơn dùng điều hòa!”



“Được, tối nay anh cho Chu Chu ôm.”




Trong nháy mắt một trận run rẩy truyền khắp toàn thân Tịch Chu, cậu không chịu được nữa vùng vẫy, chợt vươn tay muốn đẩy Dụ Cảnh ra, hoảng sợ hô to, “Anh!”



Trong nháy mắt phản kháng của Tịch Chu bị ngăn chặn, Dụ Cảnh dùng một loại thô bạo chưa từng có đè cậu trên cửa, bao vây trong hai tay của hắn, khiến Tịch Chu bị ép bày ra một tư thế giống như bị hiến tế.



“Anh, anh đừng như vậy, em sợ!”, Tịch Chu hoảng sợ, cảnh tượng như một cơn ác mộng này khiến trái tim cậu co rút khó chịu, giống như cá rời khỏi nước, sau một giây sẽ không thể hít thở mà chết.



Dụ Cảnh dịu dàng hôn giọt nước mắt vô ý thức rơi xuống của Tịch Chu, “Chu Chu đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”



“Anh –“, dịu dàng quen thuộc này rốt cuộc làm Tịch Chu sụp đổ bật khóc, “Anh buông ra! Buông!”



Dụ Cảnh lẳng lặng nhìn Tịch Chu một giây, trong mắt chợt nổi lên bão táp, gân xanh trên tay nhô lên, mang theo một tia nguy hiểm nói, “Buông em ra, để em đi tìm con ả kia sao?”



Trong đầu Tịch Chu từng mảnh lộn xộn, căn bản không biết Dụ Cảnh đang nói gì, chỉ gật đầu lung tung, nước mắt trong mắt mất khống chế rơi xuống.



“Không được”, Dụ Cảnh nhẹ giọng lẩm bẩm, mang theo tức giận bộc phát từ sâu trong trái tim ra.



Vừa dứt lời, Dụ Cảnh lợi dụng một loại tư thế cường thế xâm lược đè Tịch Chu trên cửa, hung hăng cắn môi Tịch Chu.



Tịch Chu bối rối trong nháy mắt, mờ mịt trừng hai mắt, giọt nước mắt lăn xuống cũng hơi ngừng.



Trên môi truyền đến một trận nhói lên, Tịch Chu không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ là chớp mắt, đầu lưỡi ướt át tràn ngập ý vị xâm chiếm xông vào trong nháy mắt, điên cuồng công thành đoạt đất. Loại tư thế liều lĩnh dứt khoát này giống như đã là ngày cuối cùng của tận thế.



Gắn bó làm bạn, nước bọt dung hòa.



Vốn nên là tư thế thân mật lại khiến người ta cảm nhận được điên cuồng.



Còn có vẻ tuyệt vọng mơ hồ và cố chấp.