Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 14 : Đứa trẻ đi lạc (14)

Ngày đăng: 05:16 19/04/20


Cho đến khi Tịch Chu sắp nghẹt thở, Dụ Cảnh mới từ từ buông cậu ra, kéo ra một đường chỉ bạc mập mờ.



Hắn quý trọng nâng gò má Tịch Chu, như đang nhìn bảo vật trân quý nhất cả cuộc đời này, dùng lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve.



Tịch Chu trợn tròn mắt, ngay cả nháy mắt một cái cũng không có dũng khí, sững sờ nói, “Anh –“



Động tác Dụ Cảnh dịu dàng ngậm cánh môi có chút sưng đỏ của Tịch Chu, “Anh không phải anh của em, chúng ta không có quan hệ máu mủ.”



“Hả?”, Tịch Chu có chút mông lung.



Dụ Cảnh khẽ cười một tiếng, “Hai ngày trước có người tìm anh, đưa một tờ giấy chứng nhận giám định con ruột, nói anh là đứa con thất lạc hơn hai mươi năm của bọn họ, anh đặc biệt đi kiểm tra lại một lần, quả thật không có bất cứ vấn đề gì.”



“Chu Chu, chúng ta không có quan hệ máu mủ.”



Tịch Chu bị hai tin tức nặng ký liên tiếp đập đến hoa mắt chóng mặt, có chút không biết làm sao.



“Chu Chu em biết không, khi anh nghe được tin này đã vui vẻ biết bao nhiêu”, Dụ Cảnh vuốt ve mái tóc của Tịch Chu, ôm cậu vào trong ngực mình, “Ở bên cạnh anh được không Chu Chu, anh biết em cũng không nỡ bỏ anh mà đúng không?”



“Không được, không được”, Tịch Chu vội vàng nói, “Anh buông em ra trước được không?”



Con ngươi Dụ Cảnh tối sầm lại, toàn thân đều tràn đầy cảm giác nguy hiểm, “Chu Chu không muốn ở bên cạnh anh sao?”



“Em muốn ở bên cạnh anh mãi, nhưng không phải loại này, loại quan hệ này”, trải qua cái hôn mạnh mẽ trước đó, Tịch Chu dù chậm tiêu hơn cũng rõ ràng Dụ Cảnh có ý nghĩ gì với cậu, tâm trí thành một mớ hỗn độn, suy nghĩ căn bản không có bất kỳ chút tỉnh táo nào, “Bây giờ em hơi rối, anh có thể để em yên tĩnh một chút được không?”



Dụ Cảnh ngừng động tác lại, “Được.”



Tịch Chu còn chưa thở phào thì Dụ Cảnh đã ôm ngang cậu lên, đi về phía phòng ngủ của bọn họ.



“Anh làm gì vậy!”, Tịch Chu hoảng sợ kêu, “Em có thể tự đi được, anh thả em xuống có được không?”



Dụ Cảnh không trả lời, thả Tịch Chu lên giường ngủ trong phòng, xoay người đóng cửa phòng ngủ rồi khóa lại.



Tịch Chu bị dọa sợ vội vàng nhảy xuống giường, thanh âm hơi run rẩy, “Anh đừng kích động…”



“Qua đây”, Dụ Cảnh bình thản phun ra hai chữ, thanh âm không có bất kỳ phập phồng nào nhưng lại khiến Tịch Chu không nhịn được có chút mềm chân.




“Anh, bên kia vẫn còn một cái chăn, anh có thể đừng lôi của em hay không”, Tịch Chu vững vàng nắm góc chăn trong tay, bi thương phát hiện sức lực hiện tại của mình căn bản không có cách nào so sánh với Dụ Cảnh.



Tịch Chu vừa mới dứt lời một giây đồng hồ, chăn của cậu liền bị một lực lớn kéo ra, thân thể trắng trắng trơn nhẵn lập tức bại lộ trong không khí. Thời tiết vốn có chút nóng bức nhưng Tịch Chu lại cảm thấy lạnh lẽo.



“Lúc về Chu Chu nói muốn ôm anh ngủ”, Dụ Cảnh nói, “Sao có thể nói không giữ lời được?”



Nói rồi, cánh tay có lực của Dụ Cảnh nắm thắt lưng mềm nộn nộn của Tịch Chu, kéo cậu vào trong ngực mình.



Hai cơ thể trần trụi chặt chẽ dán vào nhau.



Nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể trực tiếp chưng Tịch Chu thành một con tôm chín, vừa cứng ngắc lại vừa hồi hộp, thậm chí ngay cả thở cũng không dám.



“Chu Chu ngủ ngon”, Dụ Cảnh hôn lên trán Tịch Chu một cái, dịu dàng lưu luyến dùng ánh mắt miêu tả gương mặt của Tịch Chu.



Tịch Chu lập tức nhắm chặt mắt lại, nhưng dù như vậy cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng hạ xuống mặt, tim đập như nổi trống.



Lo lắng đợi khoảng nửa tiếng, Dụ Cảnh không có chút động tác nào khác, thân thể căng thẳng của Tịch Chu mới dần dần thả lỏng, ở trong lồng ngực ấm áp của Dụ Cảnh suy tư về chuyện đã xảy ra hôm nay.



Nói thật, tới tận bây giờ cậu vẫn còn mơ hồ.



Dụ Cảnh sống chung với cậu mười năm vậy mà lại không có một chút quan hệ máu mủ nào, hơn nữa, hơn nữa Dụ Cảnh lại nổi lên ý nghĩ như thế với mình. Tịch Chu nghĩ đến những thứ này liền tê cả da đầu, trong lòng cực kỳ loạn, căn bản không biết nên làm thế nào cho phải



Trong tâm trí mơ hồ như vậy, Tịch Chu thẳng thắn từ chối suy nghĩ, chôn trong lòng Dụ Cảnh mà ngủ.



Sau khi cơ thể Tịch Chu hoàn toàn mềm xuống, Dụ Cảnh mở mắt, con ngươi đen như mực nhìn Tịch Chu trong ngực chăm chú, cánh tay thon dài dùng sức để cơ thể Tịch Chu đè trong ngực mình, chặt chẽ dán vào nhau, giống như một thể.



“Chu Chu, đừng để anh thất vọng”, lẩm bẩm như nói mê.



Ngày hôm sau, lúc Tịch Chu tỉnh lại cảm thấy có chút cấn khó chịu, mất hứng tiện tay nắm một cái, muốn đem thứ làm mình cấn lấy ra.



Cứng rắn như sắt, nóng kinh người.



Nhịp tim Tịch Chu đột nhiên dừng lại: “!!!”