Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 22 : Sư huynh báo ân (4)

Ngày đăng: 05:16 19/04/20


“Sư huynh! Sư huynh huynh sao vậy?” Tề Hồn vội vã kéo tay Tịch Chu.



Tịch Chu nuốt ngụm máu đã lên đến cổ họng kia vào lại, uể oải khoát tay một cái, “… Để huynh yên tĩnh.”



Tề Hồn cũng cảm thấy Tịch Chu có gì đó không đúng, không dám lên tiếng nữa.



Tịch Chu cảm thấy đầu mình rất đau nhức, bây giờ tương lai của cậu là một vùng tăm tối, nhiệm vụ làm đầy độ hạnh phúc kia còn dễ nói, cộng thêm cái nhiệm vụ thứ hai thì đến cuối cùng làm sao cậu mới thực hiện được? Một kẻ rách nát như cậu làm sao thực hiện một cái nhiệm vụ rách nát được?



Chờ lúc Cư Hạo Không tới liền thấy đại đệ tử mình tiều tụy giống như bệnh tình nguy kịch, xung quanh đôi mắt có vành đen cực kỳ rõ ràng, lập tức nhíu mày.



“Sư phụ” Tịch Chu ôm một chút hy vọng cuối cùng run rẩy hỏi, “Ngài đừng gạt con, căn cốt con thật sự bị hủy sao?”



Cư Hạo Không lạnh lùng nghiêm nghị gật dầu, “Phải.”



Tịch Chu khóc không ra nước mắt, hiện tại hơi muốn tìm một loại biện pháp để tìm chết, sau đó có ý nghĩ đổi nhiệm vụ tiếp theo.



“Chẳng qua chỉ là căn cốt mà thôi, cần gì phải ủ rũ như vậy!” Cư Hạo Không hơi lớn tiếng quát lên.



“Nhưng căn cốt bị phế, con không có cách nào luyện võ công nữa” Thân thể Tịch Chu khẽ run lên.



Cư Hạo Không thấy bộ dạng đại đệ tử mình như thế, không nhịn được thở dài một tiếng, “Tuy căn cốt của con bị hủy không có cách nào tiếp tục luyện Càn Khôn tâm pháp, thế nhưng Càn Cực môn ta cũng có tâm pháp thích hợp với võ công của con, chỉ cần con bằng lòng bỏ công sức, tất nhiên thành tựu không thể kém hơn với Càn Khôn tâm pháp.”



“Thật không?!” Mắt Tịch Chu phát sáng, cảm thấy cuộc sống được cứu rỗi.



“Vi sư đã từng gạt con chưa?” Cư Hạo Không thản nhiên nói.



Bởi vì kích động nên Tịch Chu đã quên chuyện khi cậu vừa tỉnh lại Cư Hạo không liền lừa cậu sự thật, tin tưởng vững chắc không nghi ngờ lời nói của Cư Hạo Không, cảm giác nhiệm vụ của mình đã có hy vọng.
Sau khi Tịch Chu đi mười mấy vòng trong sân xong đã bị Cư Hạo Không xách ra cửa. Cậu và Tề Hồn một người tay trái một người tay phải, Cư Hạo Không xách hai người bọn họ giống như xách hai củ khoai tây.



“Trung bình tấn một canh giờ” Cư Hạo Không ném ra một câu nhẹ bẫng như vậy.



Tịch Chu, “!!!”



“Ta đã từng nói bao nhiêu lần rồi, không cho các con ra sau núi, đi còn chưa tính, còn dày vò bản thân thành bộ dạng nửa sống nửa chết kia. Nếu coi lời nói của ta là gió thoảng bên tai, vậy cũng chỉ có thể dựa vào trung binh tấn này để các con nhớ kỹ” Cư Hạo Không cười lạnh một chút.



Tịch Chu hiểu rõ, tuy y nằm trên giường một tháng đều sóng yên biển lặng, không phải vì Cư Hạo Không bỏ qua cho bọn họ mà vì thân thể không tốt không tiếp nhận trừng phạt được.



Mặc dù trong tiểu thuyết võ hiệp và trên ti vi nhìn thấy trung bình tấn giống như là một chuyện khá thoải mái, nhưng trên thực tế Tịch Chu chẳng qua chỉ mới đứng tấn ba phút, chân đã bắt đầu run lên, bắp thịt trên đùi giống như muốn nứt ra.



Mà Tề Hồn bên cạnh cậu lại tốt hơn nhiều, sắc mặt không thay đổi chút nào, thân hình đứng vững như chuông.



Hàm răng Tịch Chu hơi ngứa một chút.



“Thấp một chút” Cư Hạo Không luôn luôn nhìn chằm chằm tư thế trung bình tấn của Tịch Chu, thấy cậu không nhịn được đứng thẳng một chút liền quất tới một thước, thiếu chút nữa đánh Tịch Chu ngã xuống.



Sau khi kiên trì khoảng thời gian một khắc, Tịch Chu cũng cảm giác được hai đùi giống như đã không phải là của mình nữa, nóng rát mà đờ đẫn. Khi Tịch Chu cảm thấy bản thân sắp hoàn toàn phế bỏ, vùng đan điền của y đột nhiên xông ra một dòng khí lưu mát mẻ, từ đan điền đi xuống, dọc theo kinh mạch trên đùi qua lại từng đợt, Tịch Chu lập tức thoải mái hơn rất nhiều.



Trong con ngươi lãnh đạm của Cư Hạo Không lộ ra một tia tán thưởng.



Sau đó, Tịch Chu duy trì tư thế trung bình tấn như cũ, mỗi khi đến lúc cậu không chịu nổi, bên trong đan điền dường như luôn tuôn ra một dòng khí lưu giống như trước, xoa dịu đau đớn trên người.



Từ đó về sau, Tịch Chu liền trải qua thời gian nước sôi lửa bỏng. Mỗi ngày sau khi thực hiện xong trụ cột công, cậu đều được Tề Hồn đỡ về.