Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 23 : Sư huynh báo ân (5)
Ngày đăng: 05:17 19/04/20
Thời gian thấm thoát, sáu năm đã nhanh chóng trôi qua.
Tịch Chu trước đây tay chân đều ngắn đã trưởng thành thành một thiếu niên mơn mởn, mặc dù cậu đã bắt đầu luyện một loại tâm pháp khác nhưng bởi vì căn cốt bị phế, tu luyện cực kỳ trắc trở. Tuy thứ Cư Hạo Không truyền thụ cho cậu là tâm pháp ôn chí nhu, nhưng mỗi lần Tịch Chu vận hành vẫn giống như bị cắt một dao, đau dữ dội. Mỗi lần vận hành hết một đại chu thiên, Tịch Chu phảng phất giống như vừa được vớt từ dưới nước lên.
Chẳng qua tuy khá đau đớn nhưng thu hoạch cũng không tệ. Bây giờ mặc dù võ công của cậu không lợi hại giống như nguyên thân vào tuổi này nhưng cũng coi là khá tốt rồi.
Tịch Chu có lòng tin với bản thân, thời gian vẫn còn dài, chỉ cần mình nỗ lực một chút, nhất định có thể tranh vị trí chưởng môn một phen.
Chỉ là trong lúc này trên cơ bản cậu không tìm được chút thời gian nào được gọi là rảnh rỗi, từ sáng sớm đến tối, Tịch Chu đều cố gắng luyện công. Khi sáu năm đằng đẵng trôi qua, số lần xuống núi của Tịch Chu có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Sư huynh” Một tiểu thiếu niên tuấn tú lên tiếng chào Tịch Chu, chính là Tề Hồn.
Bởi vì nhiều năm không có cách nào xuống núi này nên niềm vui duy nhất của Tịch Chu chính là trêu chọc vị tiểu sư đệ này một chút, nhưng không biết vì sao, Tề Hồn vốn cực kỳ thích nói chuyện hơn nữa còn siêu cấp thích khóc dần dần bắt đầu trở nên trầm mặc ít nói. Hai năm trước khi Tịch Chu đùa hắn một chút, Tề Hồn còn có thể hơi đỏ mặt, sau này dứt khoát dùng con ngươi như lưu ly đen không nói một lời nhìn Tịch Chu.
Tịch Chu bị nhìn chỉ có thể xấu hổ kìm nén lời đùa tiếp theo của mình lại.
Từ đó tới nay Tịch Chu cũng không biết nói chuyện với người sư đệ này thế nào, cho dù mình nói cái gì, hài tử Tề Hồn này cũng trầm mặc ừ một tiếng, sau đó không có câu tiếp theo.
“Sư huynh, sư phụ gọi huynh qua.” Dáng vẻ Tề Hồn nghiêm cẩn, mặc dù tuổi tác khá nhỏ nhưng đã có phong phạm đệ tử danh môn.
“Được, huynh biết rồi.”
Tịch Chu tính toán thời gian một chút, còn hai ngày nữa là sinh nhật của nguyên thân, mà Vu Khả là sau khi sinh nhật cậu thì được sư phụ mang về. Nghĩ đến một mục tiêu nhiệm vụ khác sắp đến hạn, Tịch Chu có chút phấn khởi nho nhỏ, ít nhất khi cậu đang luyện võ còn có thể tìm một chút hoạt động để giải trí.
Lúc tránh người để cậu qua, Tề Hồn sờ sờ noãn ngọc trong ngực mình, nở nụ cười.
Chờ đến lúc y ra ngoài, Tề Hồn vốn đứng khá xa lại tiến gần mấy bước.
Tịch Chu vừa định chế giễu hai câu, kết quả cơ thể vẫn thật sự không có sức lực gì, chân vừa chạm đất liền lảo đảo một chút, nếu không phải Tề Hồn nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại, chỉ sợ Tịch Chu ngã sấp mặt xuống đất rồi.
“Sư huynh đệ giúp huynh lau” Tề Hồn nghiêm túc nói.
Dù Tịch Chu đã có chút không cần thể diện cũng không nhịn được hơi xấu hổ, “Không sao, tự huynh làm được rồi.”
Tuy nói thế nhưng bởi vì lần này vận công tốn quá nhiều sức lực nên hiện tại cả người Tịch Chu đều mềm nhũn, cuối cùng bản thân vẫn đỡ men theo thùng nước tắm, để Tề Hồn lau nửa người trên cho cậu.
Lúc Tề Hồn còn muốn tiếp tục lau xuống dưới, Tịch Chu giữ tay hắn lại.
Con ngươi trong suốt của Tề Hồn nghi hoặc nhìn Tịch Chu.
Tịch Chu lúng túng ho khan một tiếng, “Chuyện tiếp theo để huynh làm được rồi, đệ đỡ huynh.”
“À, được” Tề Hồn hiểu gật đầu.
Sư huynh cũng không nguyện ý ở trước mặt người khác thể hiện sự suy yếu của bản thân.
Vừa chui vào trong chăn, Tịch Chu liền không nhịn được đắp chăn từ mông tới mặt.
Lần sau không dám vận công quá mức nữa!