Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 45 : Ôm ấp ảnh đế (9)
Ngày đăng: 05:17 19/04/20
Khí thế của Kha Cung không mạnh, so sánh với những đại sư võ học kia chỉ giống một chút, là một kẻ nghiệp dư. Mà động tác của hắn thì càng có rất nhiều động tác không đến nơi đến chốn, nhưng mặc dù như thế cũng đủ khiến người ta phải liếc mắt nhìn.
Trong lòng Vương Xương khó có thể bình tĩnh.
Trong võ thuật bất kể động tác gì cũng cần lĩnh hội tinh tế, tục ngữ có câu, vẽ hổ khó vẽ xương, mà cái loại ý vị này là chỗ xương quan trọng nhất. Võ thuật không chỉ là cách thức công thủ mà càng ẩn chứa cổ chi đại đạo (bạn tui nói cái đó hiểu nôm na là những đạo phái lớn ngày xưa).
Chỉ một tia “tư thái” này mà rất nhiều người khổ tu nhiều năm cũng không có cách nào đạt được.
Thân à người của thế gia võ học, Vương Xương hiểu rõ điều này hơn người bình thường rất nhiều, cũng vì vậy, Vương Xương càng thêm chấn động hơn so với người khác.
“Trong khoảng thời gian này cậu tiến bộ thật nhanh!”
Chờ khi Kha Cung trở lại giữa đám người, người xung quanh không nhịn được tụ tập tới, “Cậu luyện thế nào, mới có một tháng, cậu với trước kia thật sự tưởng như hai người.”
Vương Xương làm huấn luyện viên, cũng là người người kiểm tra và đánh giá lần sát hạch này.
Bởi vì phải ghi lại điểm của các thành viên, Vương Xương nhịn xúc động muốn đi qua hỏi thăm, không yên lòng nhìn người tiếp theo sáo lộ.
Trình độ của người này trong hiệp hội võ thuật của bọn họ cũng được xem là cực kỳ xuất sắc, nhưng có Kha Cung châu ngọc lúc trước, các thành viên xung quanh đều xem hơi không chuyên tâm, nếu không phải khi bọn họ sát hạch yêu cầu kỷ luật rất nghiêm, chỉ sợ đã sớm vây xung quanh Kha Cung.
“Nhanh nói với tớ một chút, cậu luyện tập thế nào? Lúc nãy cậu đánh thật sự là rất lợi hại, giống như thay da đổi thịt vậy, tớ cảm thấy đại sư huynh cũng chưa từng đánh ra cảm giác giống cậu.” Lúc nói xong câu cuối cùng, thanh âm của người kia thấp xuống không ít, không khác với nói thầm.
Kha Cung nở nụ cười, hắn cũng vô cùng hài lòng với biểu hiện lúc nãy của mình.
Từ sau khi học tập tu luyện tâm pháp do Miêu Chu truyền dạy, tất cả động tác của hắn đều cảm thấy nhẹ nhàng không ít, động tác trước đây cảm thấy vô cùng tốn sức không lưu loát, bây giờ thực hiện cũng thuận buồm xuôi gió. Mà khoảng thời gian trước sau khi Miêu Chu dạy hắn một vài công phu ngoại môn cơ bản, hắn càng có thể hiểu được mục đích và điểm yếu của động tác công kích chứ không phải chỉ đơn thuần luyện tập, nhưng không biết cuối cùng thì động tác này dùng để làm gì.
Chỉ nói về việc vừa rồi hắn đánh Bát Quái chưởng, sau khi thể hiện cho Miêu Chu xem một phen, hắn mới thật sự hiểu ý nghĩa trong Bát Quái chưởng.
Đi như rồng bay, nhanh như gió thổi.
Lúc ấy bọn họ chọn là phương thức thực chiến, Miêu Chu để hắn tấn công, mà cậu thì dùng Bát Quái chưởng để phòng thủ. Động tác lúc đó của Miêu Chu rất nhanh, lấy hắn làm trung tâm, bước chạy hình cung, mỗi khi Kha Cung nhìn thấy rõ vị trí của Miêu Chu, hắn liền đánh ra công kích của mình, nhưng lúc ra quyền, Miêu Chu đã chạy ra phía sau hắn rồi, thân pháp lúc ẩn lúc hiện, vô hình không bắt lấy được.
Trọn một tiếng, Miêu Chu cách hắn không tới khoảng cách hai cánh tay, nhưng Kha Cung ngay cả quần áo của cậu cũng chưa từng đụng được, cuối cùng vừa choáng vừa mệt bị Miêu Chu chém một chưởng nằm trên đất.
Tất cả video chuyên môn có liên quan đến Bát Quái chưởng trên mạng hắn đều đã xem qua, nhưng không ai có thể giống như Miêu Chu… Kha Cung không nghĩ ra từ cụ thể để hình dung.
Trong tiểu thuyết võ hiệp có một từ dùng để hình dung võ công đã đạt tới trăn hóa cảnh, thiên nhân hợp nhất (đạt tới đỉnh cao, trời đất hợp làm một).
Kha Cung cảm thấy Miêu Chu tuyệt đối xứng với từ này.
Cái loại cảm giác thoắt ẩn thoắt hiện rồi lại trầm ổn nội liễm này, hắn liếc mắt nhìn một cái liền vĩnh viễn không quên được.
“Không biết, có lẽ là ông trời phù hộ?” Tịch Chu thu tiền cầm trong tay vào, “Dù sao thì tôi vừa nhắm hai mắt lại mở ra thì đã đứng trên đất rồi, tôi cũng cảm thấy rất thần kỳ.”
Trong miệng Vương Xương đầy đau khổ, nhưng cũng không biết tiếp tục nói chuyện với Tịch Chu thế nào.
“Thứ bảy này cậu có thời gian rảnh không? Tôi muốn đánh với cậu một trận nữa.”
“Thứ bảy này không được, tôi phải làm thêm.” Tịch Chu nói, “Nếu cậu muốn hẹn thì tốt nhất là buổi chiều từ thứ hai đến thứ sáu.”
Nghe thấy lời nói của Tịch Chu, Vương Xương có một suy nghĩ mơ hồ.
“Cậu phải làm thêm để kiếm tiền sao?”
Tịch Chu vô cùng thẳng thắn gật đầu, “Nếu cậu có công việc làm thêm nào tốt cũng có thể giới thiệu cho tôi.”
“Công việc tương tự như dạy kèm được không?”
“Làm gì?” Tịch Chu có một chút hứng thú.
“Đánh thái cực quyền với người già.” Vương Xương vội vàng nói.
Tịch Chu trầm ngâm trong chốc lát.
“Luyện với ông nội tôi, nhà tôi cách trường khá gần, đi từ trường học tối đa nửa giờ, coi như tính thời gian dùng trên đường thì một giờ hai trăm.”
Tịch Chu có chút xót tiền thay người nhà Vương Xương, qua lại như vậy cộng thêm thời gian luyện cùng cũng tốn ít nhất bốn trăm đồng.
Cậu phá của như vậy, người nhà cậu biết không?
“Không phải làm thời gian dài, chỉ một lần…” Thấy ánh mắt của Tịch Chu, Vương Xương có chút lúng túng bổ sung một câu.
“Vậy không thành vấn đề!” Tịch Chu lập tức đồng ý.
“Chẳng qua trong thời gian ngắn tôi không có thời gian, sớm nhất cũng phải một tuần sau, trong khoảng thời gian này khá bận rộn, không xin nghỉ được. Cuối tuần tôi có thể xin nghỉ nửa ngày đi một lần.”
“Được!” Vương Xương rất vui vẻ.
Sau khi Tiểu Kim được Kiều Sưởng dặn dò thì rất để ý giúp anh điều tra học sinh ra cùng lúc với anh ở đại học Y kia, liên lạc mấy người quen hỏi, thậm chí còn điều tra camera của hành lang kia, nhưng không có một chút tiến triển.
Tiểu Kim có chút phiền não.