Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 49 : Ôm ấp ảnh đế (13)

Ngày đăng: 05:17 19/04/20


Nishida Hiroyuki nghĩ phải mở miệng ngăn cản hành vi lên sân của thanh niên người Nhật, nhưng lại bị giáo viên của bọn họ kéo lại.



Mà lúc này, Tịch Chu đã đi vào trong sân.



Cậu nhìn thanh niên người Nhật kia, nở một nụ cười lạnh.



Sắc bén quá mức, cả người đầy hơi thở tàn bạo.



Trăm đạo quy nhất*, trước khi học tập rèn luyện nhất định phải học cách làm người. Nếu không, cuối cùng cũng sẽ thiệt nặng. (*theo mình hiểu là cho dù học cái gì, đi con đường nào thì trước đó cũng phải biết cách đối nhân xử thế, tiên học lễ hậu học văn ấy)



“Sư huynh cố lên!”



“Sư huynh cố lên!!!”



Sau khi mọi người trong hiệp hội võ thuật thấy Tịch Chu đi lên, tất cả tức giận biến thành năng lượng, mỗi người đều tràn đầy sức sống. Tuy bọn họ chưa từng chân chính nhìn thấy Tịch Chu xuất thủ, nhưng cho dù là đội trưởng Vương Xương hay Kha Cung đều chắc chắn không phải là đối thủ của cậu.



Học sinh đại học Y đang có mặt mặc dù không phải ai cũng biết Tịch Chu, nhưng người từng gặp cậu cũng không phải là ít, vừa nhìn thấy cậu lên sân, lập tức sôi trào.



“Sao cậu lại kích động như vậy? Cậu ta là ai vậy?”



“Cậu ấy mà cậu cũng không biết hả? Cái video nhảy lầu cực kỳ hot lúc trước cậu đã xem chưa!!”



“Xem rồi a” Người nói chuyện ngừng một chút, có chút kích động, “Lẽ nào cái người nhảy lầu kia là cậu ấy?”



“Đúng vậy!”



Tịch Chu là ai!



Là thần nhân nhảy lầu không bị thương chút nào!



Cái trước không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ cậu biết khinh công!! Lúc đó mọi người ở hiện trường ngoại trừ nhắm mắt lại không dám nhìn đều tận mắt thấy tư thế oai hùng dùng khinh công phiêu nhiên của cậu!



Người như vậy lên sân, chẳng lẽ bọn họ còn có thể thua sao?!



Những học sinh ban đầu chưa nghe tên vị kỳ nhân này được người bên cạnh phổ cập cũng lập tức biết người ra sân là ai, lập tức kích động.



Trong khoảnh khắc, cả sân sôi trào.



Tất cả mọi người trong đoàn giao lưu Nhật Bản đều bối rối, bao gồm giáo viên người Nhật và Nishida Hiroyuki đang tranh chấp không ngớt.



Bọn họ hoàn toàn không biết tại sao sau khi một người ra sân, đại học Y lại kích động như vậy.



Hai người Nishida Hiroyuki đang cãi vã không hẹn mà cùng ngừng lại, muốn hiểu rõ tình trạng hiện tại.



Mà trên sân, thanh niên người Nhật vốn mang theo chút đắc ý và khinh thường, sau khi nghe một tràng hoan hô, ánh mắt nhìn Tịch Chu đã tràn đầy chán ghét.



“Một đám heo chỉ biết khoe khoang”, thanh niên dùng tiếng Nhật mắng.



Mặc dù gã tràn đầy khinh thường với người Trung Quốc, nhưng trong trường hợp này gã còn biết chút nặng nhẹ, vậy nên lúc gã mắng người thanh âm rất thấp. Nhưng mặc dù như thế, học sinh phía trước cũng nghe thấy được, lập tức vẻ mặt đại biến.



Mấy học sinh lửa giận bùng lớn, lúc vừa chuẩn bị bạo phát liền nghe thấy một thanh âm tràn ngập đáng tiếc.



Tịch Chu lắc đầu than nhẹ: “Lớn tuổi mà không biết phân biệt người với thú, đáng thương quá! Sợ rằng tự xưng là heo nhiều năm như vậy nên chả trách bề ngoài lại giống heo thế, nhưng phẩm hạnh kém quá, còn không bằng heo.”



“Phụt –!!”



Học sinh phía trước không nhịn cười được, bật cười.



Lớn lên giống heo, nhưng ngay cả heo cũng không bằng.



Thần nhân nhảy lầu này thật độc ác, chẳng qua bọn họ thích ha ha ha ha.



Thanh âm Tịch Chu không nhỏ, rất nhiều người đều có thể nghe thấy, chẳng qua cho dù học sinh Nhật Bản hiểu tiếng Trung cũng có chút không rõ ý tứ của Tịch Chu.



Mà học sinh Trung Quốc hoặc ít hoặc nhiều đều từng bị văn cổ tàn phá đau khổ, câu văn cổ phức tạp này của Tịch Chu bọn họ không bị cản trở chút nào mà hiểu được.



Nghe thấy Tịch Chu nói những câu này, bọn họ đều có thể đoán ra thanh niên kia mắng cái gì, ánh mắt nhìn về phía thanh niên người Nhật lập tức tràn đầy khinh bỉ và chán ghét.


Kiều Sưởng không biết cảm giác không thực tế trong lòng này đến từ đâu, giống như anh không biết vì sao anh lại mơ thấy người thanh niên này hằng đêm.



Từ nhỏ đến lớn, tim giống như thiếu mất một khối.



Trống rỗng sợ hãi.



Chỉ có trong mơ Kiều Sưởng mới được an bình trong chốc lát, khuôn mặt mơ hồ của thanh niên kia lấp đầy tất cả thiếu hụt của anh, khiến Kiều Sưởng cảm thấy hạnh phúc an tâm mà ban ngày không có cách nào đạt được.



Chỉ là, mơ tới cuối cùng cũng là kết cục thảm thiết nhất.



Thanh niên kia cuối cùng vẫn không chút lưu tình rời khỏi, cho dù mình cầu xin thế nào, cũng không chút nào lưu luyến, thờ ơ đến khiến người ta tuyệt vọng.



Kiều Sưởng nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng trên sân, trong mắt lóe lên chút vặn vẹo chấp nhất, người này, anh muốn.



Giáo viên người Nhật kia tuy bị Kiều Sưởng dọa sợ, nhưng vẫn có chút lo lắng tình trạng của Sugita, sốt ruột nhìn chằm chằm bóng người té xuống đất.



Nghe tiếng động vừa rồi, rất có thể Sugita đã bị gãy xương.



Giáo viên người Nhật tức giận, người Trung Quốc chết tiệt.



Tịch Chu sẽ khiến Sugita gãy xương sao?



Đương nhiên sẽ không.



Cậu muốn hung hăng nghiền nát kiêu ngạo của người Nhật Bản này, sao có thể dễ dàng khiến gã gãy xương rời sân được?



Tịch Chu chỉ “trùng hợp” đánh trúng huyệt vị phần chân gã, khiến gã đau tận cốt tủy mà thôi.



Mười giây rất ngắn, nhưng lúc này lại có vẻ dài dằng dặc.



Dưới ánh mắt lo lắng của giáo viên người Nhât, Sugita đứng lên.



Đám người đoàn giao lưu Nhật Bản lập tức thở phào một hơi, lúc này cho dù là Nishida Hiroyuki cực kỳ bất mãn với Sugita cũng không nhịn được âm thầm khẩn cầu gã đừng gặp chuyện xấu.



Sugita bị Tịch Chu đánh ngã hai lần đã hoàn toàn bị lửa giận chiếm cứ.



Nội tâm gã chỉ có một ý nghĩ, gã nhất định phải đánh chết người này!



Chết!



Từng chiêu của Sugita độc ác, muốn đưa Tịch Chu vào chỗ chết, nhưng lần nào cũng không chạm được đến quần áo của cậu đã “trùng hợp” bị một chiêu thức đánh tới ngã xuống đất.



Chật vật đến cực điểm.



Sau khi bị té xuống liên tục vài lần, người của đoàn giao lưu Nhật Bản đã không thể lừa mình dối người đây là do người Trung Quốc kia may mắn.



Thấy Sugita trên sân chật vật mà điên dại, mặt giáo viên người Nhật xám như tro tàn.



Xong rồi.



Gã đánh được thì mọi thứ đều xong.



Hít sâu một hơi, Tịch Chu làm một thủ thế Thái Cực quyền, chậm rãi mở mắt.



Sugita bò dậy đỏ mắt tấn công tới, lúc này gã đã không có cách thức gì đáng nói, giống như một người bị điên, chỉ một mực muốn tấn công Tịch Chu.



Khóe môi Tịch Chu hơi cong.



Nhấc chân, tung lên!



Sugita bị đá bay ra ngoài, thẳng tắp đập vào tường đối diện, tiếng vang điếc tai.



Thấy cảnh tượng này, tim giáo viên người Nhật thoáng ngừng đập, ông cảm thấy da mặt của mình bị lột thẳng xuống dưới, nóng hừng hực đau đớn!



“Sao cậu có thể quá đáng như vậy!” Giáo viên người Nhật phẫn nộ chất vấn.



Tịch Chu khẽ cười một tiếng, “Có qua có lại mà thôi.”