Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 50 : Ôm ấp ảnh đế (14)
Ngày đăng: 05:17 19/04/20
[Tóm tắt nội dung ba chương trước]
Đại học Y có một đoàn giao lưu bên Nhật đến trao đổi, chuyện này cũng đã xảy ra nhiều lần trước đó, mỗi lần đều thi đấu học tập và thể thao với nhau. Lần này Nhật đột ngột đề nghị thi đấu võ thuật mà không báo trước, đấu luân phiên, ai thua thì xuống sân, người thắng tiếp tục ở lại, bị ngã mười giây không đứng lên được thì thua. Hai bên đấu có thắng có thua. Tới lượt Kha Cung lên sân, vì được Tịch Chu dạy nên mạnh hơn những người khác trong hiệp hội võ thuật, thắng được đối thủ. Giáo viên dẫn đoàn bên Nhật vì muốn đem về thành tích xuất sắc để thăng chức nên đưa tuyển thủ chuyên nghiệp – Sugita Oshima lên sân, học sinh đại diện bên Nhật – Nishida Hiroyuki đã ngăn cản vì làm thế là trái với quy tắc và không công bằng nhưng không thành. Sugita có tính cách tàn nhẫn, rất xem thường người Trung Quốc và ỷ vào quốc gia của mình nên ra tay độc ác khiến Kha Cung bị thương phải xuống sân. Vương Xương lên thay cũng y như thế. Hai người này bị đánh đến nội thương nhưng ngoại trừ Tịch Chu thì không ai biết. Tịch Chu truyền cho chút nội lực rồi quyết định lên sân trả thù. Để giẫm nát cái tôi của Sugita, Tịch Chu quyết định dùng Thái Cực quyền mềm mại chậm chạp mà Sugita khinh thường nhất để đánh bại gã. Bị Tịch Chu vờn nhiều lần, liên tục ngã xuống trước mắt mọi người, Sugita cảm thấy sỉ nhục nên dự định đánh chết Tịch Chu. Cuối cùng bị Tịch Chu đánh bại. Trong lúc đó, Kiều Sưởng cũng đã tìm đến và theo dõi trận đấu.
...
Trong trận so tài võ thuật này, Tịch Chu trở thành ngôi sao chói mắt nhất.
Khi cậu ôm quyền lễ với tất cả khán giả xung quanh sân, trong sân thể dục đột nhiên phát ra tiếng hoan hô điếc tai.
Quần áo trắng thuần, thân thể cao lớn mạnh mẽ, trong trẻo ngông nghênh.
Tịch Chu đã thỏa mãn tất cả tưởng tượng về hiệp khách cao nhân trong lòng bọn họ.
Bắt đầu có ngươi hô to “Tịch Chu”, nhưng theo tiếng hiệp hội võ thuật reo hò, những học sinh khác của đại học Y cũng dần dần kêu lên “sư huynh” theo đám bọn họ.
“Sư huynh!”
“Sư huynh! Sư huynh! Sư huynh!”
Tiếng reo hò càng lúc càng lớn hơn, thậm chí khiến một số học sinh tập boxing trên lầu chú ý.
Bầu không khí cả sân cực nóng không gì sánh được, thành một ngọn sóng lớn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Một nữ sinh mặc đồng phục boxing vỗ vỗ người trong sân, không hiểu ra sao.
“Hiệp hội võ thuật của trường chúng ta so tài võ thuật với đoàn giao lưu Nhật Bản, sư huynh dùng Thái Cực quyền đánh bại người cuối cùng kia!” Người nói chuyện cực kỳ kích động, giống như súng máy tạch tạch nói xong, nhưng hiển nhiên hắn không hài lòng với khả năng biểu đạt nghèo nàn của mình, giao người hỏi cho đồng bọn bên cạnh.
“Cậu giải thích cẩn thận với cô ấy một chút” Sau khi người này dặn xong liền gào lên một tiếng, “Sư huynh –!”
Nữ sinh boxing bị hành động bất ngờ này của hắn dọa giật mình một cái, chấn động bịt tai lại.
Cũng may người được dặn kia còn bình tĩnh một chút, hai ba câu kể đầu đuôi chuyện này vô cùng đầy đủ, có thể nói là tình cảm dạt dào.
Trong đối chiến lần này, nếu nói vài thành viên hiệp hội võ thuật gieo trong lòng học sinh đại học Y vây xem một mầm móng của võ thuật Trung Hoa, thì Tịch Chu lên sân lại khiến cho hạt giống này nảy mầm, phát triển mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.
Tịch Chu thật sự đau đầu!
Cậu cảm thấy mình đã chuẩn bị vô cùng hoàn hảo xung quanh hiện trường “gây án”, tuyệt đối sẽ không khiến người ta điều tra ra hình dáng của cậu. Dù Kiều Sưởng có thể nhận ra cậu, nhất định không thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà đồng ý tự mình đến đại học Y được, vậy nên Tịch Chu cảm thấy chuyện này cứ như vậy cho qua.
Ai ngờ ảnh đế nổi tiếng này vẫn chạy tới đại học Y tìm cậu, còn tự mình!!
Tịch Chu quả thật phục sát đất sự “cố chấp chuyên nghiệp” của ảnh đế này,
Để sớm thoát khỏi đại phiền toái này, Tịch Chu dứt khoát nhanh chóng quyết định nhận sai.
“Chuyện lúc đó là tôi không đúng, xin lỗi anh.” Tịch Chu thả lỏng cái tay khống chế Kiều Sưởng, tràn ngập áy náy cúi người với anh một cái, “Nếu như anh cảm thấy vẫn chưa hết giận thì có thể đánh tôi một trận.”
Kiều Sưởng bước tới một bước về phía Tịch Chu.
Mày kiếm mắt sáng, khí thế nghiêm nghị.
Tịch Chu vô thức lui về sau một bước.
Kiều Sưởng không ngừng áp sát Tịch Chu, mà cậu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra lại đột nhiên có chút e ngại loại khí thế lăng nhiên* của người này, cứ lui về sau suốt, cho đến khi đụng tới một thân cây khô. (*xâm phạm)
“…cuối cùng anh muốn làm gì?” Khóe miệng Tịch Chu khẽ cong.
Khoảng cách giữa Kiều Sưởng và Tịch Chu không hơn một bàn tay, mà Kiều Sưởng lại cao hơn Tịch Chu nửa cái đầu, cậu nhìn anh chỉ có thể ngửa đầu lên, về khí thế vô duyên vô cớ lại thấp hơn một tầng.
Bóng dáng cao lớn của Kiều Sưởng gần như bao phủ cả người Tịch Chu.
Trong hô hấp đều là hơi thở phái nam trưởng thành của Kiều Sưởng, Tịch Chu có chút mất tự nhiên.
Môi mỏng quyến rũ của anh vẽ ra nụ cười khó hiểu bất ngờ.
Cánh tay thon dài có lực ôm eo của Tịch Chu một cái, kéo cậu vào lòng.
Tịch Chu: “!!!”