Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 69 : Phần đồng thoại – Vương quốc âm nhạc (8)

Ngày đăng: 05:17 19/04/20


Thái độ của tướng quân Varens với vu sư Toey có thể nói là tín nhiệm khó lòng thay đổi.



Đầu tiên là vì địa vị của vu sư Toey trong đế quốc Dolmane rất cao, hai là vu sư Toey đã từng giúp đỡ hắn. Mười tám năm trước, gia đình hắn gặp phải thảm án diệt môn, một nhà hơn mười miệng ăn đều bị hắc ma pháp chém tận giết tuyệt, ngay cả người vợ đang mang thai của hắn cũng chết trong vụ tai nạn kia. Một ngọn đuốc đốt sạch sẽ, lúc đó hắn vẫn còn đang ở biên cương trấn thủ cho vương quốc. Nếu không phải là vu sư Toey tiêu hao sinh mệnh thi triển ma pháp thay cho hắn, chỉ sợ đến tận bây giờ hắn vẫn không thể nào biết được kẻ thù của mình là ai, càng không cách nào báo được huyết hải thâm cừu này. Vì vậy, trong lòng hắn mà nói thì vu sư Toey có địa vị vô cùng cao quý, thậm chí còn cao hơn địa vị của quốc vương.



Nếu vu sư nói quốc vương bị ác ma mê hoặc, vậy nhất định là bị ác ma mê hoặc.



“Triệu tập tất cả mọi người, theo ta tiến vào hoàng cung!” Tướng quân Varens trầm giọng nói.



“Vâng! Tướng quân!”



Quân đội trùng trùng điệp điệp dưới sự dẫn dắt của tướng quân Varens bao vây toàn bộ hoàng cung.



Cho dù là cư dân trong đô thành hay người trong hoàng cung đều sợ hãi, hốt hoảng chạy vội lan truyền với nhau.



“Tướng quân Varens muốn tạo phản sao?”



“Sao ngài ấy lại dám bao vây hoàng cung?!”



“Có phải là do quốc vương bệ hạ phân phó hay không?”



“Sao có thể, quốc vương bệ hạ cũng không ngốc!”



Vài người thích xem náo nhiệt cũng đứng xa xa bên ngoài hoàng cung quan sát.



“Đại tướng quân, ngài làm gì vậy?” Sắc mặt đội cấm vệ có chút khó coi.



“Thay quốc vương bệ hạ diệt trừ tà linh.” Tướng quân Varens xuống ngựa, tất cả động tác đều dựa theo quy củ đã định của hoàng cung, không có một chút sai sót.



“Tà linh nào? Không có mệnh lệnh của quốc vương bệ hạ, ngài không thể mang binh vào!” Cấm vệ quân không sợ chết chặn trước mặt tướng quân Varens.



“Nếu như ta vẫn vào thì sao?”



“Các tướng sĩ ~ hoàng cung do thủ vệ chúng ta phụ trách ~ chúng ta phải cam đoan quốc vương bệ hạ an toàn ~ tin tưởng ta ~ cho dù có chuyện gì đi chăng nữa ~ cũng không thể xuyên thủng tường đồng vách sắt của chúng ta ~” Cấm vệ quân rút kiếm của mình ra, thấy chết không sờn cao giọng hát.



Giọng hát này lập tức phát động trạng thái của đội cấm vệ lên tới đỉnh điểm, mỗi người đều tràn trề ý chí chiến đấu, ngay cả bắp thịt cũng dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được cường tráng hơn không ít.



Mặc dù người của cấm vệ quân không nhiều, nhưng về khí thế lại ngang bằng với đội quân do tướng quân Varens lãnh đạo.



Thấy cấm vệ quân rút kiếm ra, quân đội sau lưng tướng quân Varens cũng không nhịn được rút kiếm, bầu không khí giằng co, hết sức căng thẳng.



Tướng quân Varens đưa tay lên, ý bảo quân đội sau lưng thu kiếm lại.
Bãi đất cách đó không xa có vài cư dân xì xào bàn tán, không biết cuối cùng vu sư đại nhân và tướng quân Varens muốn làm gì.



“Nhìn kìa! Quốc vương bệ hạ cùng ra ngoài với tên câm kia!”



“Tên câm cái gì! Đó là hoàng hậu đại nhân tương lai của chúng ta, nhất định đừng gọi sai, ngươi đang bất kính với hoàng tộc đấy!”



“Nhưng sớm muộn gì cũng bị bệ hạ giết chết mà…”



“Giết gì mà giết! Ngươi không nhìn thấy dáng vẻ của quốc vương bệ hạ và hoàng hậu sao? Rõ ràng là thâm tình vô cùng!”



Mấy người khác chú ý nhìn lại, quả nhiên thấy tay hoàng hậu dán lên mặt quốc vương bệ hạ, hai người thâm tình nhìn nhau.



Mọi người không khỏi có chút khiếp sợ. Quốc vương tàn bạo của bọn họ sao có thể trở nên thâm tình như thế?



“Khoan đã!” Một người trong đó trừng mắt, “Sao hoàng hậu đại nhân lại bị đẩy lên giá gỗ rồi!”



Tất cả mọi người chạy lại gần mấy bước, tỉ mỉ nhìn quanh, “Bên cạnh còn có binh sĩ cầm đuốc, bọn họ muốn thiêu chết hoàng hậu đại nhân sao?!”



—-



Hàng ngàn binh sĩ canh giữ trước cửa hoàng cung, áo giáp lạnh như băng đều san sát khiến cả bầu không khí trở nên nặng nề mà trang nghiêm.



Cuối cùng Tịch Chu hôn lên môi người đàn ông một cái rồi mới tiến lên giá gỗ.



Dọc đường đi, Tịch Chu không ít lần trấn an ông xã sắp bùng nổ nhà mình, để hắn bình tĩnh chớ nóng nảy. Cậu nói chuyện mình biết võ công ra, đương nhiên, thay đổi thành cách nói mà ông xã cậu có thể hiểu được, cũng chính là ma pháp. Sau khi dỗ dành cẩn thận và giải thích, cuối cùng ông xã của cậu cũng tạm thời kìm chế sát ý của mình.



Thấy vu sư cách đó không xa, Tịch Chu hơi khiêu mi.



Cậu đã lên giàn hỏa rồi, sao vu sư này còn không chuẩn bị qua đây?



Trong lúc Tịch Chu đang suy nghĩ, vu sư kia giơ quyền trượng lên, cất tiếng hát.



Từng sợi dây xuất hiện trên giá gỗ, bỗng nhiên siết chặt, trói Tịch Chu chặt chẽ.



Lúc này vu sư mới lại gần, thanh âm u ám, lại khiến tất cả mọi người đều nghe rõ, “Phóng hỏa!”



Quốc vương nắm chặt tay, cơ thể hơi cong, như một con báo săn đang chờ để nhào lên bất kỳ lúc nào.



Ngay lúc ngọn đuốc sắp đốt lên cỏ khô phía dưới, bé trai tóc vàng bị trói trên giá gỗ đột nhiên cong môi, liền sau đó, dây trói của cậu “oanh” một tiếng chợt nổ tung.