Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 70 : Phần đồng thoại – Vương quốc âm nhạc (9)

Ngày đăng: 05:17 19/04/20


Vu sư gần như lập tức giơ quyền trượng của mình lên.



Tịch Chu cũng đã sớm đề phòng gã làm thế, mũi chân thoáng giẫm lên một khúc gỗ, dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía gã, trong nháy mắt đã đánh văng ma trượng trong tay gã xuống đất, lăn xa chừng hơn mười thước. Ngay sau đó, Tịch Chu phi thân xuống, những người khác chỉ thấy được tàn ảnh, đã thấy cậu đi đến trước mặt vu sư.



Vu sư sắc mặt đại biến lùi lại mấy bước, dùng tốc độ nhanh nhất cất tiếng hát.



Nhìn Tịch Chu giống như thiên thần, các tướng sĩ ở đó đều cảm thấy hoang mang.



“Sao cậu ta không thể hát cũng lợi hại như vậy?”



“Cậu ta là ác ma sao? Thấy không giống chút nào, hơn nữa ma pháp của cậu ta cũng thật là lợi hại.”



Vu sư còn chưa hát được một câu đã bị một chưởng của Tịch Chu đập bả vai, kêu thảm một tiếng, chỗ bả vai máu me đầm đìa. Tịch Chu có chút tiếc nuối, nếu không phải vu sư tránh nhanh thì e rằng một chưởng này đã đập vào ngực hắn rồi.



“Các ngươi còn làm gì nữa! Không nhanh chóng bắt lấy tên ác ma này đi!” Vu sư tức giận gào.



Mà vào lúc này, quốc vương đứng bên cạnh đã mở miệng, giọng hát trầm ổn du dương lại mang theo một chút lệ khí truyền ra. Binh sĩ vốn định ra tay trở nên hoảng hốt, động tác ngừng lại, cuối cùng thu kiếm của mình lại quỳ xuống hành lễ với quốc vương, “Bệ hạ!”



Lúc này vu sư đã bị khống chế hoàn toàn, cả người ngã ra đất bị Tịch Chu dẫm lên ngực.



“Tướng quân Varens!” Vu sư gần như đã tiêu hao hết phần sức lực cuối cùng của mình.



Tướng quân Varens không bị giọng hát của quốc vương ảnh hưởng, chỉ là vẻ mặt có chút ngạc nhiên nghi ngờ, ánh mắt tập trung trên cổ của Tịch Chu.



Lúc dây trói cậu bị nổ tung, dây chuyền trên cổ Tịch Chu đã nhảy ra ngoài.



Tịch Chu đánh gãy tứ chi của vu sư, vô cảm với tiếng kêu thảm thiết của gã, xé một miếng vải từ hắc bào của gã rồi nhét vào trong miệng gã.



Tên vu sư này vẫn chưa thể chết được, thanh âm của Cordon đã bị lời nguyền của gã phong bế, cậu phải nghĩ cách tìm về.



Tịch Chu xoay người, bình tĩnh nhìn về phía tướng quân Varens đang đi tới.



Quốc vương rút kiếm của một binh sĩ ra, người đầy sát khí bước tới.



“Varens, ngươi thật sự muốn tạo phản sao?”



Dường như Varens căn bản không nghe thấy lời quốc vương nói, vẻ mặt nghi ngờ khiếp sợ của hắn không thay đổi chút nào, bước chân lộp cộp dừng ở chỗ cách Tịch Chu một mét.
Sao cầu thủy tinh lại không nghe theo mệnh lệnh của gã?!



Từng đoạn hình ảnh rõ ràng chiếu trên không trung.



Đám người ồn ào từ từ yên tĩnh lại, không thể tin nhìn trời.



Trong đoạn hình ảnh kia, vu sư bọn họ kính yêu nhận được tiên đoán, một bé trai tóc vàng được thần linh thiên vị sẽ thay thế vị trí chí cao vô thượng của gã, cũng tàn nhẫn đưa gã lên giàn hỏa thiêu.



Vì vậy, lúc cậu còn chưa ra đời vu sư đã giết chết cả nhà cậu, chỉ là người mẹ kiên cường kia lại nhờ dây chuyền ma pháp bảo vệ mà trốn thoát được.



Sau đó, đứa bé sinh ra, dị tượng thần kỳ phủ xuống vương quốc Dolmane, cả nước vui mừng.



Vu sư bị phản phệ sau năm năm cuối cùng cũng nghỉ ngơi đủ, gã thừa dịp đứa bé chơi đùa trong rừng, dùng giọng hát hạ lời nguyền, cướp lấy giọng hát được trời ưu ái của đứa bé kia.



Trong hình ảnh ở cầu thủy tinh, mọi người nhìn thấy lời tiên đoán vị thần tóc vàng sẽ dùng giọng hát tuyệt vời mang đến sức sống cho vương quốc bọn họ, dẫn dắt bọn họ đuổi giết tà linh chân chính sẽ hủy diệt vương quốc bọn họ, cứu vớt mọi người. Trong lời tiên đoán, đứa bé trai tóc vàng kia uy nghiêm và thần thánh như vậy.



Mà bây giờ, thần của bọn họ mất đi giọng nói, tịch mịch đứng đó, bị tất cả mọi người vây đánh.



Đám thần dân hận không thể nặng nề tát mình một cái, khuôn mặt đỏ bừng lên, cực kỳ hối hận.



Cuối cùng bọn họ đã làm những gì!



Đó là thần của bọn họ, hy vọng của bọn họ.



Bọn họ lại dùng hành vi ác liệt nhất của bản thân đưa vị thần này vào đường cùng!



Sắc mặt vu sư xám như tro tàn, chết lặng tuyệt vọng nằm trên đất.



Quả nhiên gã không thể nào ngăn cản lời tiên đoán.



“Xin thần tha thứ!”



“Xin thần tha thứ!”



Mọi người hổ thẹn cúi đầu.