Khói Bếp Ven Hồ

Chương 2 :

Ngày đăng: 20:26 21/04/20


“Mai Sóc, ngươi mở cửa nhanh lên.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dữ dội, cô gái nhô một đầu tóc lộn xộn ra, “Sáng sớm, ngươi lăn tăn cái gì?”



“Ta là đặc biệt tốt bụng tới gọi ngươi, hai ngày nay trấn trên họp chợ, giá tiền tôm cua có thể cao hơn gấp đôi so với bình thường, ngươi có đi hay không đây?”



“Ta đánh được không phải đều đã bán cho ngươi, ta đâu có còn nhiều?”



“Ta biết, chỉ là muốn gọi ngươi đi giúp một tay, bận rộn hết mức, buổi tối tính tiền công cho ngươi.”



Mai Sóc gãi gãi đầu tóc rối bời, suy nghĩ một chút, “Được rồi.”



“Vậy ngươi nhanh lên một chút, chính ta chờ ngươi ở cửa thôn.”



“Biết rồi.”



Đợi Vu An tránh ra, Mai Sóc ngáp một cái, chính là có hơi không tốt, cũng không có giấc ngủ nướng rồi.



Nàng thu dọn ổn thỏa, đi qua ven hồ đi tới cửa thôn, thấy hình bóng của một

người con trai ngồi xổm ở bên hồ, hình như đang giặt quần áo, âm thầm

lắc đầu, lúc này nước vào mùa thu cũng đã rất lạnh rồi, nhất là vào sáng sớm ở nơi này, làm sao còn có người đang giặt quần áo?



***



Lâm Xước dùng sức chà xát đống quần áo kia, đôi tay cóng đến đỏ bừng.

Giương mắt, thấy trên cọc ngầm bên hồ cột vài chiếc thuyền đánh cá, tất

cả mọi người tập hợp lại, hôm nay người ra hồ đánh cá không nhiều lắm,

rất nhiều thuyền đều đậu ở nơi đây.



Hắn đổi chậu nước, quan sát

những chiếc thuyền đánh cá kia, lại thấy được một chiếc đặc biệt kỳ lạ,

thuyền đánh cá nào không phải là để trống ra một chỗ lớn thu xếp cá tôm

cua, chiếc này lại hình như không có những kho ngầm kia có thể mở ra sắp xếp cá, ngược lại ở hai bên lại thu xếp hai chỗ ngồi đối diện, trong đó còn có bày ra một cái bàn nho nhỏ, ngược lại là chiếc thuyền nhỏ để dạo hồ.



Hắn thấy thú vị, đúng lúc chiếc thuyền kia cập vào bên bờ,

vì vậy đưa tay kéo dây mỏ neo của chiếc thuyền kia lại gần, đang muốn đi sờ sờ đệm kia.



“Ngươi làm gì đó, giặt cả buổi như vậy còn chưa

giặt xong?” Từ sau lưng truyền đến tiếng gào của Lâm Nguyên, hắn giật

mình, khẽ buông tay, vội vàng bưng lên cái chậu lớn đến rất không cân

xứng với hắn, “Con… Con giặt xong rồi.”



“Còn không trở về? Sắp xếp những quả trứng gà kia xong rồi đi trấn trên bán.”



“Con cũng đi sao?”



“Ngươi đi làm gì? Động tác còn không nhanh một chút.”
sao bé nhỏ trên trời, nói những chuyện xưa xa xôi kia.



“Trước đây thật lâu, có một cô gái chăn trâu ở một đầu của thôn này, chị gái và

anh rể của nàng đuổi nàng ra khỏi nhà, rồi nàng sống nương tựa lẫn nhau

với trâu già.



Có một ngày, trâu già lại đột nhiên mở miệng nói

chuyện, nó nói, “Hôm nay ngươi đến hồ Bích Liên một chuyến, lúc đó có

vài tiên tử đang tắm, ngươi giấu món tiên y màu tím đó đi, người đàn ông mặc Tiên Y màu tím đó sẽ trở thành phu quân của ngươi.” Cô gái này vô

cùng khó hiểu, thật sự đến bên hồ, giấu quần áo đi.



Tiên tử đó

không có quần áo không về trời được, chỉ đành phải ở lại, cuộc sống trôi qua mỗi ngày, hắn yêu cô gái trung hậu thành thật đó, hai người ân ân

ái ái, trải qua cuộc sống sung sướng không tranh sự đời.



Thế

nhưng người đàn ông là con trai của thiên thần, còn là đứa con trai nhỏ

mà nàng cưng chiều nhất, thiên thần phái người xuống bắt hắn trở về

trời. Cô gái đau lòng muốn chết, mỗi ngày nhìn chân trời, hi vọng có thể thấy lại người đàn ông mà nàng mến yêu lần nữa.



Hôm nay, trâu

già lại mở miệng nói chuyện, nó nói, “Ngày giờ của ta đã không còn

nhiều, chờ sau khi ta chết, ngươi cắt lấy da của ta, khoác nó lên thì

ngươi có thể lên trời đi tìm hắn.” Nói xong thì trâu già nấc nghẹn một

hơi.



Cô gái càng khổ sở, làm hai giỏ bằng trúc, mang theo hai đứa bé của mình, khoác da trâu lên, quả thật bay lên trời, gặp được người

yêu luôn nhung nhớ.



Nhưng bọn họ gặp nhau bị thiên thần phát

hiện, nàng rạch ra một dòng Thiên Hà (sông ngân) ở giữa hai người, sóng

lớn cuồn cuộn cắt ngang giữa hai người, không cách nào vượt qua. Người

đàn ông đau khổ cầu xin mẹ của hắn, thế gian mọi người cũng quỳ xuống

cầu nguyện, thỉnh cầu thiên thần thành toàn cho đôi tình nhân này.



Không chịu được con trai đau khổ cầu xin, cuối cùng thiên thần đồng ý, vào

mùng bảy tháng bảy hàng năm, để cho hai người gặp mặt một lần.



Từ đó về sau, hai người sẽ ở tại hai bên Thiên Hà, xa xa nhìn nhau, chỉ có vào mùng bảy tháng bảy hàng năm, do hỉ thước bắt lên cầu mới có thể gặp mặt một lần.”



Lâm Xước nhắm hai mắt, loáng thoáng nghe được

giọng nói của cha, còn có giọng nói dễ nghe mới vừa rồi, co lại hai

chân, đã ngủ rồi.