Khói Bếp Ven Hồ
Chương 32 :
Ngày đăng: 20:27 21/04/20
Lâm Xước đi xuống từ trên xe ngựa của Khâu La, trong bao quần áo nhô ra một ống trúc hẹp dài chứa bức họa, hắn hít một hơi, nhìn chiếc xe ngựa kia từ từ chạy xa, kéo bọc quần áo trong tay lên, đi tới phía trước.
Nội thành Tây Hà, bốn tòa cửa thành Đông Nam Tây Bắc, chỉ cửa Thành Bắc ở bờ bắc Tây Hà, bốn tòa cửa thành mỗi toà có riêng một tòa Ủng thành, hai chòi gác vốn dùng để chống đỡ kẻ địch bên ngoài, bây giờ thiên hạ Thái Bình, Ủng thành nho nhỏ này cũng thành nơi mua bán.
Trấn chính Tây Hà ở phụ cận cửa Thành Đông, Khâu La nói, Phong thành ở phía Đông nội thành Tây Hà, hắn ra khỏi cửa nội thành, phát hiện bụng bắt đầu phát ra tiếng kêu ục ục, làm cơm nửa ngày nhưng chính hắn còn chưa được dùng cơm trưa.
Ven đường bay tới mùi thơm hạt vừng, mới vừa rồi quản gia kia kín đáo đưa cho hắn mấy văn tiền vừa vặn đã nhét vào trong khe hở đai lưng, hắn đi tới trước mặt quán nhỏ này, mua hai cái bánh nướng, cầm ở trong tay vừa đi vừa ăn. Mới vừa ăn xong, hắn đang duỗi ngón tay liếm hạt vừng dính vào, lại thấy một cái sọt trên chiếc xe ba gác bị người đụng vào bên cạnh, quả táo đỏ đầy đặn rơi đầy đất.
Đại thúc kia luống cuống tay chân nhặt táo đỏ, bên cạnh lại chạy tới mấy tên lưu manh, cứơp chừng rất nhiều thì đi. Đại thúc kia tự biết không đuổi kịp, đang than thở, một đôi tay nhỏ bé tới nhặt táo đỏ thay hắn bỏ vào trong cái sọt.
"Cám ơn, tiểu công tử, cám ơn." Đại thúc mang táo đỏ lên xe ba gác, hắn thấy Lâm Xước đứng lên, trên người còn đeo bọc quần áo, "Ngươi đây là muốn ra khỏi thành?"
"Ừ, ta muốn đi Phong thành."
"Ngươi muốn đi Phong thành, ngược lại ta có thể mang ngươi một đoạn đường."
"Thật sự?"
"Dĩ nhiên, lên đây đi." Hắn vỗ vỗ xe ba gác.
"Cám ơn."
"Khách khí cái gì." Bản thân đại thúc kia cũng ngồi lên, điều khiển xe ba gác, rất nhanh đã ra ngoại thành. "Ngươi muốn đi Phong thành làm cái gì?"
"Ta muốn đi tìm thê chủ ta."
***
Trời chiều ngã về tây, rốt cuộc xuống núi, trời bắt đầu mờ tối, Lâm Xước nhảy xuống xe ba gác, từ biệt đại thúc kia, tiếp tục nhắm phía đông đi tới. Vùng hoang dã, trên đường đều là chút cỏ dại bụi cây, hắn nhét từng quả từng quả táo chín mà đại thúc kia cho một ít vào miệng, coi như là cơm tối.
Trên đỉnh đầu truyền đến vài tiếng kêu cao vút, hắn ngẩng đầu lên, "Tiểu Quy, ngươi vẫn còn ở đó." Hắn nhìn về phía sau, lại không thấy một con khác. Cùng nhau đi tới, hình như bọn nó vẫn ở chung quanh, nhưng chỉ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, nhìn qua lại cũng không giống như là dáng vẻ đói bụng, hắn không nghĩ ra là bọn nó ăn cái gì.
Vì vậy, lão chủ tử Mai gia không chịu được người không theo của mình nên xem trọng Trình Ly biết vâng lời, vĩnh viễn sẽ không phản bác một câu nói của mình, vì vậy, Mai Tiêu hiếu thuận mẫu thân cưới thị quân, vì vậy, Đông Phương Liên khoan hồng độ lượng an ủi thê chủ mình, hắn không ngại.
Nhưng mà, chuyện Mai Tiêu chưa bao giờ qua đêm ở trong viện Trình Ly, rất nhanh lại bị Mai An biết, dĩ nhiên bà vẫn không dám ngay mặt ép con gái đến trong viện hắn, dù sao Đông Phương Liên ôn hòa nữa, bà vẫn kiêng kỵ thân phận Đại hoàng tử của hắn.
Người ngoài cũng không biết trong lúc đó xảy ra chuyện gì nhưng sau đó Trình Ly mang thai, cũng sinh ra một đứa con gái, gọi là Mai Đoan Nguyệt. Có điều, thật ra thì ở Mai gia, trên xưng hô phân biệt vẫn còn rất rõ ràng, tất cả mọi người gọi ba con gái của Đông Phương Liên là Đại thiếu Nhị thiếu Tam Thiếu, mà Mai Đoan Nguyệt lại gọi là Tứ Tiểu Thư.
Ở Phong thành, những việc này cũng không phải là bí mật, cộng thêm trước đó ba vị tiểu thư Mai gia thật sự là nổi danh ở Phong thành, đến cả chuyện hai vị gia trưởng đã qua đời của bọn họ cũng thuận tiện kèm theo thành đề tài tán gẫu của mọi người tiệm trà quán rượu.
Đầu Lâm Xước choáng váng đi ra ngoài, vẫn còn đang để ý suy nghĩ không rõ, A Sóc có hai tỷ tỷ, một người muội muội, tỷ tỷ là một phụ thân sinh, muội muội không phải.
Nghe xong nửa ngày, hắn chỉ nhớ đoạn này.
Lúc hắn vào thành, cửa thành vừa mới mở ra, sương trắng còn chưa tan đi, hắn là người đầu tiên vào thành ngày này, trên đường cái còn chưa có người nào, một lát đã người đến người đi, trình độ náo nhiệt phồn hoa, chợ trên trấn Tây Hà hoàn toàn không thể so sánh.
Lâm Xước chưa từng thấy hiệu buôn phồn thịnh như vậy, không nhịn được lấm lét nhìn trái phải, mọc nhiều hơn một cặp mắt nữa cũng giống như không đủ, còn phải cẩn thận né tránh ngựa động một chút là sẽ xuất hiện.
"Ha, trước mặt chắn nhiều người như vậy là đang làm gì?"
Hắn đang tò mò quan sát một cửa hàng mặt nạ, hồng hồng xanh xanh, có dữ tợn, có ôn hòa, sau lưng truyền đến tiếng hai phụ nữ.
"Không biết, đi xem một chút."
"Các ngươi không biết?" Lần này mở miệng lại là người bán hàng rong mặt nạ kia, "Mai gia tuyển đầy tớ, đây không phải là lại có người nghĩ đến nát óc muốn nhét con trai nhà mình vào chứ sao."
"Phủ Tiêu Dao Mai gia? Mai gia đại thiếu đó không phải có cái gì, chứng đều nam (俱男症 hự ai biết chỉ giùm???) gì đó, còn có Nhị thiếu kia không phải là một kẻ đoạn tụ?"
"Vậy thì thế nào? Người ta dù sao vẫn là thế gia lớn nhất Phong thành, còn là hoàng thân."
"Ai nha, nếu mà ta có con trai, ta cũng muốn nhét đi vào, gần quan được ban lộc chứ sao."
Một tay Lâm Xước nắm bọc quần áo, đốt ngón tay nắm đến đau đớn, trong mắt là hưng phấn khó có thể che giấu, Mai gia tuyển đầy tớ, Mai gia, Mai gia, hai chữ không ngừng qua lại tuần hoàn ở trong đầu. Vốn chỉ là muốn hỏi thăm Mai gia ở nơi nào, hắn nhanh nhóng đi tới đám người trước mặt.