Khói Bếp Ven Hồ
Chương 33 :
Ngày đăng: 20:27 21/04/20
Lâm Xước nhìn đám người trước mặt, đột nhiên cảm thấy bộ dáng kia nhìn rất quen mắt, ngẫm nghĩ một chút, lúc còn rất nhỏ vào tết thất tịch, phụ thân mang theo đến trên trấn đi dạo hội chùa, cũng là một hàng chàng trai trẻ tuổi thật dài như vậy, chẳng qua khi đó là người đang chọn lựa tới trước bàn đại diện nam toàn trấn cầu khéo tay.
Ca ca còn từng nói, sau khi hắn lớn lên, cũng muốn làm người kia. Phụ thân bèn hỏi mình, Xước Nhi thì sao? Hắn nhớ đến lúc ấy trong tay của mình cầm một chuỗi khoai ngọt đang ăn đến ngon miệng, hung hăng lắc đầu, Xước Nhi đần không biết thêu hoa, Xước Nhi xem ca ca đi.
Hắn đi mấy bước về phía trước, Tần Mặc chọn xong số người, xoay người lại thấy hắn, "Ngươi cũng đến tuyển dụng hay sao?"
Hắn lắc đầu, "Đợi lát nữa lúc trở về, các ngươi có thể để ta đi theo hay không?"
"Đi theo? Đi theo làm cái gì?"
"Ta muốn đến Mai gia."
Tần Mặc nhìn hắn, quần áo có chút nhăn, tóc cũng rối bời. Gia đình ở quê bình thường thì không quá quan tâm kiểu tóc đàn ông nhất định phải tuân theo bộ dạng đã lập gia đình hoặc chưa hay không, hắn thành thân rồi cũng không đổi, cộng thêm hiện tại lại rời rạc cả ra, thấy thế nào cũng chính là một thiếu niên.
So với những người rõ ràng có dụng ý khác kia, ngược lại người này đúng là thành thật hơn nhiều, nhìn qua cũng là chịu làm việc. "Lần này, ta chỉ nhận dẫn tiểu thị trở về, không mang theo người khác." Tần Mặc khẽ ngẩng cao cằm nhìn hắn, thấy hắn bởi vì khó khăn níu lấy tay áo.
"Vậy, vậy làm sao có thể làm thiếp thị?"
"Chúng ta muốn tuyển hai tế thị hầu hạ thiếp thân (theo bên mình), còn có ba tiểu thị thô sai sử làm việc vặt." Hắn phất tay ý bảo người cùng đi bắt đầu tuyển người ở trong đám đàn ông kia, bản thân rất có hăng hái đứng ở trước người Lâm Xước, "Ngươi muốn làm cái nào?"
"Thô sai sử." Lâm Xước không chút nghĩ ngợi đáp.
"Tại sao?" Chàng trai nơi này thì ai không muốn làm tiểu thị thiếp thân, tuy rằng không biết bọn họ có phải là thiếp thân hay không, cũng không phải là đi hầu hạ tiểu thư. Nhưng sao hắn lại trực tiếp muốn làm thô sai sử như vậy?
"Đúng, đúng, ngươi đi vào trong, đi vào hành lang bên trái, một chút là có thể thấy gian phòng, chính là bên kia."
Hai tiểu thị này xoay người bèn muốn rời đi, người trước đó hình như có chút không đành lòng, vừa quay đầu lại nói: "Ngươi gõ cửa một cái, dù có người đáp lại hay không đều đi vào trong, trực tiếp để khay trên bàn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rời đi."
Lâm Xước chậm nửa nhịp còn muốn hỏi bọn họ phải đi đưa cho người nào, hai tiểu thị này đã cùng nhau đi xa, hắn cầm khay, hành lang rất ngắn, gỗ lim chằng chịt, rào chắn khắc hoa, bên cạnh chính là mặt hồ mới vừa rồi, còn có thể thấy cầu đá, thì ra tòa viện này là nửa rộng mở.
Hắn gõ cửa, quả nhiên không có ai đáp lại, đẩy ra đi vào, ánh sáng trong phòng rất tối, chỉ có một cánh cửa sổ đối diện mở rộng ra, cửa sổ khác đều kéo rèm. Phía trước cửa sổ là một bóng lưng, lại nhìn khuất sáng, là một cô gái rất cao hình như mặc áo xám, tóc hoàn toàn rời rạt, không có chải chuốt, đứng không nhúc nhích.
Trong phòng tràn đầy một mùi thơm gỗ vụn nhàn nhạt, hắn bưng khay đứng tại chỗ, tham lam hít hương vị gỗ này, dường như, giống với mùi trên người A Sóc.
Tuy mới vừa rồi tiểu thị kia bảo hắn đặt khay xuống thì rời đi, thế nhưng hắn lại không nỡ rời đi, hắn đặt khay nhè nhẹ ở trên bàn tròn, vẫn là phát ra một chút tiếng vang.
"Ta không ăn, cầm đi ra." Bóng lưng kia đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, tuy rằng giọng điệu tràn đầy tàn bạo, Lâm Xước không dám tin trọn tròn mắt, giọng nói này, giọng nói này. Trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn góc tối trí nhớ bị lãng quên thật lâu, vào trước khi gặp nàng, hắn đã từng nghe thấy giọng nói này, đêm hôm đó mẹ không cho hắn về nhà, lúc hắn ở ngôi miếu đổ nát cũng từng nghe thấy. Thế nhưng, giọng nói dễ nghe kia quanh quẩn thật lâu trong đầu hắn, chính là giọng của nàng.
***
Mai Sóc cảm thấy mình nhất định là nhớ nhung quá độ sinh ra nghe lầm rồi, nếu không làm sao lại nghe thấy sau lưng có tiếng Tiểu Xước Nhi đang gọi nàng, nàng lắc đầu cười khổ.
"A, A Sóc." Tiếng nói kia lại không xác định kêu một tiếng, lỗ tai nàng run lên một cái, xoay người thật chậm, ánh sáng bên trong phòng không rõ lắm, một thiếu niên áo xanh đứng đối diện, toàn thân trang phục tiểu thị, nàng, nàng đây là đến cả ảo giác cũng sinh ra sao?
Vậy mà bóng dáng kia lại đột nhiên chạy về phía nàng, gần đây thân thể Mai Sóc bị dày vò nên rất kém, lại bị hắn nhào đến lui hai bước về phía sau, trang ## bubble dựa vào trên bệ cửa, lúc này mới ổn định thân thể, cảm xúc âm ấm mềm mại trong ngực lại không có biến mất. Là Tiểu Xước Nhi, thật sự là Tiểu Xước Nhi của nàng.