Khói Bếp Ven Hồ

Chương 49 :

Ngày đăng: 20:27 21/04/20


Lâm Xước cúi đầu ngửi cháo trong chén, hạch đào và quả sung? Còn có một chút giống như là thịt vụn, hắn hớp một ngụm nho nhỏ, mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, vẫn không nhịn được nhíu sống mũi, A Sóc thật sự là trúng độc của những cuốn sách kia quá sâu, chờ trở về nhà, vẫn để hắn làm cơm tốt hơn.



Tuy là hương vị không được ngon cho lắm, hắn vẫn không nỡ lãng phí tâm ý của nàng, uống xong toàn bộ chén cháo. Nàng đi điêu khắc tượng gỗ rồi, hắn nhàn rỗi không có chuyện gì, ra ngoài dạo một chút tốt lắm.



Bụng hơi nhô lên, không lớn, nhưng mà loại cảm giác này rất kỳ lạ, hắn mở ra năm ngón tay phủ ở trên bụng của mình khẽ vuốt. Gió ấm áp phất qua, vén lên tóc, cũng phất lên vạt áo, hắn ngước mắt nhìn mặt hồ cách đó không xa, trong đầu cố gắng tưởng tượng một đứa bé béo núc ních, có mặt mày của nàng, lỗ tai của nàng, môi mỏng của nàng, kết quả đến cuối cùng, tất cả trong đầu lại đều là bóng dáng của Mai Sóc.



"Không biết gà trong nhà thế nào, tuy rằng để người ta chăm sóc, nhưng Tiểu Hoa đang ấp trứng, ta cũng có chút lo lắng." Hắn đang từ từ đi dạo trên đất mềm còn cách bờ hồ một đoạn, cúi đầu, giống như là đang lầm bầm lầu bầu với bụng của mình, "A Sóc còn nói qua mấy ngày dây mướp đã cắm vào trúc vươn dây leo rồi."



"Công tử." Sau lưng xa xa truyền đến giọng nói oang oang, nhưng mà hắn không nghe được, vẫn còn đang vừa đi về phía trước, vừa lầm bầm lầu bầu, thuận tay uốn cong một cành hoa lau, "Công tử." Âm thanh kia vang lên, lại dùng sức mà kêu một tiếng, hắn quay người lại, thì gặp hai chàng trai trẻ tuổi chạy chậm về phía hắn, mặc trên người la sam màu nhạt, nhìn qua rất là phú Quý.



Hắn kỳ quái đứng tại chỗ, hai chàng trai kia chạy chậm tới trước người hắn, "Là Lâm công tử sao?"



Hắn có chút sững sờ gật đầu một cái, một chàng trai trong đó tiến lên muốn kéo tay của hắn, "Theo chúng ta đến đây." Đột nhiên, bộp được một một tiếng, thứ gì đó rớt ở giữa hai người, ba người đều cúi đầu nhìn.



"A." Hai chàng trai kia phát ra tiếng the thé kêu thảm thiết, lui về phía sau vài bước, "Thật là buồn nôn, là, là chuột chết."



Lâm Xước không biết làm sao giương mắt, "Tiểu Xác, tự mi ăn đi." Sau đó quay đầu nhìn về phía hai chàng trai kia, chậm rì rì nói: "Thật ra thì đây không phải là con chuột, chỗ chúng ta gọi đây chuột nhảy, các ngươi không cảm thấy nó lớn hơn so với chuột sao?"



Hai chàng trai kia liếc nhau một cái, nhìn hắn như là nhìn quái vật, "Lâm, Lâm công tử, có thể đi được chưa?" 



"Ta phải đi nơi nào?" Hắn vỗ vỗ thân thể bạch kiên điêu, bảo nó bay khỏi, hai chàng trai kia không dám đến gần hắn, "Đúng, đúng như vậy, có vị Tề đại nhân bảo chúng ta đến dẫn ngươi đi gặp thê chủ ngươi."


Từ đầu tới đuôi nàng đều đang dùng đao mảnh điêu khắc, mỗi một đao đều là cẩn thận tỉ mỉ.



"Đế, Đế thượng, Quý quân, nhìn, nhìn mặt sau." Tề Minh không dám tin cất giọng nói, Đông Phương Tuyển đi tới mặt sau bình phong này, hầu như không dám tin vào hai mắt của mình, nàng, nàng lại là điêu khắc một bức chạm rỗng hai mặt.



Lần này là hình ảnh Triều Dương sáng sớm mới lên, tất cả đều là hình ảnh phấn chấn tràn trề sức sống, xe trâu cày ruộng, giàn hoa leo dây, trong hồ tập trung thuyền đánh cá, túi lưới tung xuống, chim ưng biển đậu trên boong thuyền ngửa đầu nuốt cá......



Đông Phương Tuyển nhìn trước sau mấy lần, có chút không nghĩ ra được rốt cuộc làm sao nàng khắc ra chạm trổ hai mặt này, rõ ràng đều là chạm rỗng, nhìn kỹ, giữa hình ảnh mơ hồ đều có hai tầng, mỗi một mặt mỗi một nét đều đi liền mặt khác tôn nhau lên mà thành.



Nàng xoay người lại, Mai Sóc chạy tới trước người Lâm Xước, tầm mắt đối diện với hắn, nhẹ nhàng nghiêng đầu ra hiệu hai con bạch kiên điêu kia xuống, "Chúng ta có thể đi được chưa?"



"Thật là khó mà tin rồi, chính là Cửu Hoàng Triêu Phượng, cũng hoàn toàn không thể so với cái này." Na Quý quân tự lẩm bẩm đưa tay cẩn thận sờ bình phong này, giống như là sợ không cẩn thận đụng hư, "Mai Tam thiếu, cái này tên gì?"



Mai Sóc đang kéo Lâm Xước đi ra, đứng ở đó trước mặt tấm bình phong, khẽ cúi đầu nhìn hắn, "Ngươi nói xem?"



Hắn đón nhận tầm mắt của nàng, "Khói bếp ven hồ."



***



"Ta mệt quá, ngủ một lát, trang ## bubble đến nhà gọi ta." Nàng ngồi ở trong xe ngựa, đầu đặt ở trên vai hắn, không bao lâu thì ngủ thiếp đi, Lâm Xước đưa tay gạt gạt tóc rơi trên trán nàng, "Ta hiểu ý của ngươi, thật sự, chúng ta sẽ cùng nhau, vẫn cùng nhau như vậy đến già."



Nàng khẽ giật giật thân thể, bản thân hắn đưa tay móc ra miếng gừng mỏng từ trong bọc quần áo ngậm trong miệng, nhẹ giọng giống như là lẩm bẩm vuốt bụng nói: "Ngược lại thật ra ta đột nhiên nghĩ đến một cái tên, chẳng qua ta," lắc đầu một cái, "Vẫn là quên đi, ta có thể lấy ra tên gì được."