Khói Bếp Ven Hồ

Chương 50 :

Ngày đăng: 20:27 21/04/20


"Tiểu Xước Nhi, đừng nhếch răng bĩu môi ở sau lưng ta, còn nữa, phòng bếp rất nóng, đến ngây ngô trong nhà chính đi." Dầu đổ vào nồi, truyền đến tiếng xèo xèo, Mai Sóc để cái xẻng xuống, quay người lại đẩy hắn ra khỏi phòng bếp.



"A Sóc, để ta làm có được hay không?"



"Không được."



Hắn ngồi ở mép giường nhìn nàng đi trở về phòng bếp, hai chân nhàm chán đá qua lại trước sau, một tay nắm qua quạt hương bồ đầu giường tiện tay quạt lung tung, Mai Sóc bưng cơm nước ra ngoài, "Rất nóng?"



"Cũng không phải vậy." Hắn xuống giường, đi tới trước bàn nhìn nàng cười.



"Ngươi cười cái gì?"



"Ta đã đoán được lại là khổ qua, khổ qua xào trứng."



"Mùa hè ăn cái này rất tốt, thanh hỏa, trừ tà nhiệt, giải mệt nhọc."



Hắn còn đang cười, ngồi xuống gắp một đũa đồ ăn, trong miệng cắn chiếc đũa, Mai Sóc nhéo lên gương mặt hắn không thể ức chế trở nên đẫy đà, "Nghĩ gì thế?"



"Muốn ăn dưa hấu."



"Ăn cơm trước, buổi chiều sẽ có."



Lâm Xước nhấp một hớp canh cà chua quả mướp, nàng luôn nghĩ biện pháp làm vài món ăn khai vị giải nóng, thật ra thì kể từ sau khi kết thúc tháng nôn nghén, khẩu vị của hắn luôn rất tốt. Quả mướp tươi mới, hái tại chỗ gọt vỏ tại chỗ, tươi xanh ngon miệng.



Trong lồng tre trúc nhỏ trên xà nhà nuôi một con châu chấu xanh lá, thỉnh thoảng kêu lên mấy tiếng, hôm qua nhét hoa dây mướp vào cho nó đã ăn gần đủ rồi, hoa dây mướp nở sáng sớm, buổi tối thì héo đi, gần đây hắn càng ngày càng ngủ nướng, châu chấu là hắn bắt tới nuôi, có điều chuyện cho ăn đều là sáng sớm nàng hái hoa đến cho ăn.



Mấy ngày trước vào tháng nóng nhất, thời kỳ nóng nhất sẽ sắp bắt đầu, hắn thổi một hơi, cũng thổi lên tóc rối trên trán, cặp mắt khẩn cầu nhìn nàng, "Thật muốn ăn dưa hấu ướp băng." Ướp băng này chỉ cần dùng nước trong giếng sâu ngâm qua là được, dưa hấu chính là lạnh ngắt thấm người, thôn cập vào hồ nhưng mà vẫn có vài giếng nước sâu.



Mai Sóc nhếch lên một nụ cười dịu dàng, tất cả đều dễ thương lượng, bưng lên bát đồ ăn gạt rất nhiều trứng gà vào trong chén hắn, "Việc này, đừng có mơ."



***



Trên giàn nho kết mấy chùm nho xanh chưa chín muồi, cỏ dại dưới đất cũng trừ gần hết rồi, chỉ có một ít cỏ non nhỏ mềm mại, một cái ghế dây mây đặt ở phía dưới, Lâm Xước ngồi ở phía trên, trong tay cầm một khung thêu, lần này, không phải những đồ thêu đơn giản đã làm xong đường viền trước đó, là khung thêu thật. Hắn nhìn hoa kèn đồng nhỏ màu da cam mọc đầy trên hàng rào, từ từ ghim kim đâm vào thêu, dù sao mỗi lần đều thêu đến không đâu vào đâu, hắn cũng không sao cả, cái này thêu xong thì làm tả cho cục cưng.



Trên cửa vang lên tiếng gõ cửa, hắn để xuống khung thêu từ từ đi tới, thật ra thì thân thể bốn tháng, bụng cũng không coi là lớn lắm, nhưng mà Mai Sóc không cho hắn chạy, mở cửa ra, "Đại biểu tỷ, sao ngươi lại tới đây?"



"Mai Sóc đâu?"



"Nàng đến núi Ngọc Tuyền."



Thủy Nam Thanh không hiểu chỉ về bờ bắc Tây Hà, "Núi Ngọc Tuyền, chính là Ngọc Tuyền bên kia? Trời nóng như vậy nàng ấy đi leo núi, nàng ấy sợ ăn no không có việc gì làm?"


***



Mai Sóc xách theo bánh ngọt lạnh trở về, không ngờ sẽ gặp gỡ chiếc xe ngựa quen thuộc kia ở cửa nhà, tóc đen tết rối vướng mép miệng, "Lão đại." Nàng lẩm bẩm nói nhỏ, trong nhà truyền đến tiếng nói, nàng đẩy cửa ra, đi tới sân sau thì thấy nàng ấy chắp tay sau lưng đứng ở trước giàn nho, nàng kéo ra khóe môi, "Lão đại."



Mai Kỳ quay người lại, "Lão tam, xem ra các ngươi sống rất tốt."



"Đó là đương nhiên."



Lâm Xước đang bưng nước trà ra ngoài, rót trà lạnh vào trong chén, Mai Sóc dẫn theo nàng ngồi xuống ở nhà chính, bản thân kéo tay của hắn qua, "Tiểu Xước Nhi, bánh ngọt lạnh." Hắn ngồi ở mép giường, một tay cầm bánh ngọt lạnh đang ăn, một tay lắc giường con nít mà nàng mới vừa làm xong mấy ngày trước, cái nôi giống như là nửa hột đào vậy, phía trên còn treo một chuỗi chuông gió hạch điêu.



"Lão Tam."



"Hả?"



"Ta là tới nói cho ngươi biết."



"Nếu như là việc của bà ta, ta không muốn nghe."



"A Sóc, bà là nãi nãi của ngươi." Giọng nói hắn mơ hồ không rõ truyền đến, Mai Sóc không có uy thế chút nào trừng mắt nhìn hắn một cái, Mai Kỳ nhấp một hớp trà lạnh, "Ngươi đi rồi,  không bao lâu, bà lại ngã bệnh. Ta bận rộn chuyện gỗ Tê Phượng, luôn không rảnh rỗi chú ý đến, gần đây trời nóng, trên người bà phát ra bệnh kỳ quái, ta mời rất nhiều đại phu cũng không có khả quan. Ta sợ......"



"Cù Tiên có sẵn quan tài, bà không cần trả tiền."



"Lão Tam."



"A Sóc." Hai tiếng nói cùng nhau truyền đến, "Vậy ta phải thế nào? Báo đáp tâm nguyện cuối cùng của bà ta, nói ta không quan tâm chuyện bà đã làm trước kia? Lão đại, ngươi cứ nói đi?"



"Thật ra thì hôm nay, ta cũng không hy vọng có thể khuyên ngươi trở về, chỉ muốn tới thăm ngươi một chút."



"Đại thiếu, Mai, ừm, nãi nãi là bị bệnh gì?"



"Đại phu nói là châu nạm, là bệnh ngoài da, bởi vì rất hiếm thấy cộng thêm nãi nãi lớn tuổi vẫn luôn không có coi trọng."



"Ta còn thịt nầm heo." Mai Sóc tức giận nói.



"Là châu trong trân châu." Lâm Xước nhét một ngụm bánh ngọt lạnh cuối cùng vào trong miệng, Mai Kỳ khó hiểu nhìn hắn, "Ngươi biết?"



"Đúng vậy, nhưng mà, đây là bệnh sinh ở trên người gia cầm mà, tại sao người cũng sẽ bị?"



"Hừ." Mai Sóc phát ra một tiếng hừ hừ, "Vừa bắt đầu ta đã không tin, bà ta muốn dùng chiêu này buộc ta trở về đúng không? Vậy cũng cầu xin bà chọn bệnh tốt một chút để giả bộ."



"Lão Tam, là thật, ta chính mắt thấy, trên lưng của bà mọc đầy u màu đỏ sưng tấy làm mủ, không giả bộ được." Nàng dừng một chút, nói tiếp: "Hơn nữa, đại phu cũng nói, hình như đúng là bà nuôi con kia vẹt bị lây bệnh qua."