Khói Bếp Ven Hồ

Chương 59 : Triều Dương Như Cẩm (hai) (4)

Ngày đăng: 20:27 21/04/20


Nàng vẫn chôn vùi ở Túy Tuyết câu lan uống rượu, ai cũng không muốn gặp, chuyện gì cũng không trông nom, Mai Kỳ cũng hết cách với nàng, cho đến khi Mai Sóc bị trói trở về, cho đến khi Mai An cũng trở lại.



Xuân về hoa nở, băng tuyết đã sớm tan, lúc nàng rời đi vẫn là mùa đông, hiện tại cũng không biết hắn như thế nào?



Một mình Mai Triều ngồi ở phòng khách giữa hồ, trên vai bị người vỗ một cái, lại là Mai Sóc, nàng vén áo bào lên ngồi xuống, "Sao thế?"



"Sao ngươi lại tới đây? Bảo bối nhà ngươi đâu?"



"Ở chung một chỗ với Mặc thúc."



"Lão đại vẫn còn nằm?"



"Ừ, có điều sắc mặt khá hơn nhiều, ta thấy là bị cây ớt đỏ kia chọc tức ra."



Nàng nở nụ cười, ngón tay Mai Sóc gõ lên trên bàn mấy nhịp, "Ta nói nghiêm túc với tỷ, Cẩm Nhi kia rốt cuộc là ai?"



"Tô Cẩm, tiểu công tử của Chức Cẩm phường."



"Tỷ thích người ta?"



"Lão Tam, thật là ta không thích đàn ông."



"Đúng vậy à, ta cũng vẫn không rõ ràng lắm, người khoác vào đoạn tụ kia rốt cuộc là tới như thế nào, trước kia, chạy đi câu lan chạy đến cần mẫn nhất lại chính là tỷ."



"Bọn họ chỉ biết lục đục đấu đá."



"Cũng không phải là tất cả đàn ông đều như vậy."



"Chỉ biết tham lam vinh hoa." Nàng đứng lên, "Yểu điệu ỏng ẹo yếu đuối, nói chuyện với bọn họ chính là không thèm nói nhiều nửa câu." Nàng đi tới trước mặt Mai Sóc, "Cho nên ta thà thích phụ nữ, sẽ không cùng đi ra ngoài không bao lâu thì kêu mệt, sẽ không giống như kẻ phụ họa vậy, sẽ không nói huyên thuyên nhàm chán, sẽ không chỉ biết là núp ở trong khuê phòng chơi chút cầm kỳ thư họa."



Mai Sóc nhíu mày, không nói gì, hình như nàng ấy có chút kích động quá mức, "Tỷ nói, có phải chỉ có thể là phụ nữ hay không?" Nhưng bóng dáng của người đó với nàng ngồi ở trên mái hiên cười đùa chè chén lại xuất hiện rõ ràng ở trước mắt.



Mai Sóc nặng nề đánh một phát dữ dội ở trên trán nàng ấy, "Tỷ quả thật có bệnh."



"Lão Tam." Nàng tức giận nói.




"Vậy muốn như thế nào?" Hắn ngẩng đầu lên, thấy nàng bị mình đánh ra mắt gấu mèo 0.0, cười đến càng thêm mãnh liệt, xoa xoa nước mắt, cắn môi của mình, nhón chân lên tới bên tai nàng, "Nói nàng yêu thích ta."



"Chàng yêu thích ta."



"Không phải, nói là ta thích chàng."



"Biết rồi, chàng yêu thích ta."



"Không phải, không phải, nàng biết rõ là không phải." Hắn giận đến dậm chân, Mai Triều ổn định thân thể hắn, "Cẩm Nhi, ta thích chàng, còn lâu hơn so với ta tự mình biết, bởi vì ta là người ngu ngốc, cho nên ta vẫn không phát hiện, là ta sai rồi."



"Nàng cũng biết là nàng ngu ngốc." Hắn liếc xéo nhìn nàng, tràn đầy ý cười, lôi kéo tay của nàng đi trở về, "Đợi đến khi về, ta muốn bắt đầu điều chế thuốc nhuộm nữa."



"Lần này muốn điều chế cái gì?"



"Ta muốn điều chế ra màu sắc rất đặc biệt, không phải hồng vàng lam xanh lá bình thường, mỗi một loại đều sẽ lấy một ý thơ, tên dễ nghe."



"Dễ nghe bao nhiêu?"



"Giống như là hệ màu trắng, có thể gọi Thanh Thu Tuyết Nhật, Nhàn Vân Xuất Tụ. Chẳng qua ta muốn điều chế ra một loại màu đỏ trước."



"Dạng gì?"



"Màu sắc Triều Dương (mặt trời mới mọc)."



Nàng cười khẽ, "Ừ, vừa vặn dùng để làm giá y."



Tô Cẩm liếc nàng một cái, trong lòng tràn qua một đợt ý nghĩ ngọt ngào, thật ra thì, hắn đúng là nghĩ như vậy.



***



Kể từ sau khi Tô tiểu công tử của Chức Cẩm phường xuất giá, cả thành Phượng Dương thậm chí còn có mấy thành trì lớn lân cận, gần như tất cả chàng trai thế gia trẻ tuổi sắp sửa làm phu, đều xếp một thứ cần thiết vào sính lễ cầu hôn.



Một món dùng vải vóc đặc biệt của Chức Cẩm phường chế thành giá y, nghe nói màu sắc vải vóc này là Tô tiểu công tử tự tay điều chế suốt cả một tháng mới điều chế ra được, màu sắc kia liền gọi là Triều Dương Như Cẩm.