Khói Bếp Ven Hồ

Chương 60 : Mùi Quế Hương Lan (một)

Ngày đăng: 20:27 21/04/20


Phấn hoa tuyết, phấn trứng ngỗng, hương vị theo gió, phủ kín trang sức màu đỏ; tâm tư linh lung, có thất khiếu, miệng lưỡi bén nhọn, mắng tỉnh người mê tâm.



So với phấn xoa má và phấn phẩm xanh đen vẽ mày, phấn trang điểm thoa vào mặt đối với phần lớn đàn ông mà nói gần như có thể coi như là không thể thiếu. Ai không muốn có da thịt nõn nà, có điều không phải mỗi người đều là trời sinh quyến rũ, cho nên phấn trang điểm này đã trở thành biện pháp bổ cứu. Chủng loại phấn trang điểm rất đa dạng, giá tiền cao thấp không giống nhau, cho dù là đàn ông gia đình phú quý hay là nhà nghèo bình dân đều thích dùng.



Phấn trang điểm chẳng những vô cùng mịn, hơn nữa thêm vào các loại mùi hoa, trải qua nhiều thời gian cũng được gọi là hương phấn. Cho dù là thoáng thoa lên một chút ở trên mặt, thêm vào chút mùi thơm, cũng làm cho người ta như uống Cam Tuyền, tim gan đều sướng.



Dĩ nhiên, không phải mỗi người đều là như thế, nói thí dụ như lúc này Đại thiếu Mai gia đang nằm ở trên giường không ngồi dậy được.



Thượng Quan Phức đang ngồi ở mép giường nàng mắt trợn trắng, hắn là người làm hương phấn, cũng không phải là đại phu. Hơn nữa, hắn nhớ không lầm, vị Mai Đại thiếu này lại vô cùng phản cảm đối với mùi trên người hắn.



Thượng Quan Phức không chỉ làm hương phấn, phấn, son môi, son lông mày, phấn vẽ lông mày, hoa điền, nước vỏ bào (nước vỏ cây đu dùng để chải đầu), phàm là đồ trang điểm của đàn ông thì hắn đều làm, có điều sở trường nhất cũng nổi danh nhất là hương phấn.



"Đợi chút, các ngươi là nói, nàng phản ứng lớn nhất đối với mùi phấn hoa quế ta làm, phải bắt được ong mật thụ phấn cho hoa quế, dùng nọc ong chích huyệt vị quanh người nàng, trị chứng dị ứng của nàng?"



"Quả thật là như thế." Sau lưng còn ba người đứng, Mai An, Tần Mặc và một đại phu, Mai Bình và Mai Kế đang ở gần cửa.



Hắn nhún vai một cái, "Hoa quế theo tin tức tương truyền tháng mười nở hoa, ong mật ở đâu ra?"



Mai An cau mày, "Làm sao lại không có? Hiện tại chính là mùa xuân, không thể nào sao?"



Thượng Quan Phức xoay người, không nhịn được lại muốn mắt trợn trắng, bà cụ này thật đúng là ngũ cốc cũng không phân biệt được, tay chân không chăm chỉ, ngay cả chuyện mùa màng cũng muốn chen tay vào, "Ta nói là mộc tê hoa, chính là hoa quế, mùa này, ai cũng lần không ra được. Nếu bà có bản lãnh khiến hoa quế nở vào mùa xuân bà đi là được rồi, ta lại không ngăn bà."



Không ai đáp lại, hắn tiếp tục nói: "Còn nữa, ta đói rồi, các ngươi chính là đối đãi với khách như thế à?"



"Thượng Quan công tử, mời tới bên này." Mai Kế dẫn hắn đi ra ngoài.



Người phía sau nhất thời cũng không có lời nào để nói, không lâu lắm rời khỏi gian phòng. Thượng Quan Phức đi theo Mai Kế đi tới cổng tò vò cửa viện, lại ngừng lại, Mai Kế xoay người lại hỏi: "Không phải công tử đói bụng?"



"Không muốn ăn ở chỗ này, các ngươi vô duyên vô cớ dẫn ta tới nơi này, hiện tại ta phải về."



"Chứng bệnh của đại thiếu bởi vì hương phấn mà nổi lên, mà ngươi tinh thông nhất ở đây, lão chủ tử có lệnh, kính xin Thượng Quan công tử ở tạm trong phủ."



Hắn trợn mắt nhìn Mai Kế một cái, "Ở tạm ở tạm, nói đúng là đơn giản, vậy cửa hàng của ta, phụ thân ta làm thế nào?"



"Mai gia cũng sẽ bồi thường tất cả tổn thất của cửa hàng công tử, hơn nữa đã mời người thông báo phụ thân công tử." Nàng đưa một tay ra, "Lan uyển đã thu dọn thỏa đáng."



Khách viện Ngũ thụy, Tùng, Trúc, Huyên, Lan, Thọ thạch, Lâm Xước đang ở tại Tùng uyển, Trình Lăng ở Trúc uyển, cửa của một gian phòng Huyên uyển khung bị hư, còn chưa sửa xong, vì vậy hắn được thu xếp đến Lan uyển.



Ngày hôm sau dậy thật sớm, Thượng Quan Phức đứng ở trước phòng trong tiểu viện duỗi lưng một cái. Tối hôm qua ngủ đúng là không tệ, có điều ở chỗ Mai gia này thật sự là không có việc gì, gãi đầu, đảo tròn mắt, nếu người ta đã mời hắn tới, hắn sẽ ra thêm chút sức là được.



Ra khỏi khách viện, hắn đi một mạch đến Hạm Đạm viện, vừa nhấc mắt vừa vặn thấy hộ vệ ngày hôm qua ngăn hắn lại kia, "Này, ngươi giúp ta một việc."



"Công tử mời nói." Mai Kế khom người nói.




Mai Kỳ cúi đầu nhìn qua mấy lần, không nói gì, "Hắn đâu?"



Mai Bình lắc đầu, hôm đó Thượng Quan Phức lừa Lâm Xước ra ngoài, nhưng ngày hôm sau không biết làm sao lại bị Đại thiếu dẫn về. Hắn nói kháy hai tay chống nạnh đứng ở trước khách viện, vậy mà bản thân Đại thiếu một chữ cũng không dám trả về.



Nàng lắc đầu một cái, cố gắng đuổi đoạn lý do thoái thác tương lai bi thảm của đại thiếu của Mai Kế trước kia từ trong đầu ra ngoài. 



"Những thứ này đặt trước ở đây đi, ta không rãnh làm việc này."



"Đại thiếu muốn đi lên xưởng?"



"Ừ." Một nhóm gỗ Tê Phượng lớn này là nàng tìm về được, tự mình đã kiểm tra, gần đây cũng không phải là mùa mưa dầm, xảy ra lớn sai lầm như vậy, cũng chỉ có một khả năng là bị người động tay chân.



"Trình Lăng ở đâu?"



Mai Bình kỳ quái nhìn nàng một cái, "Kể từ khi lão chủ tử nói muốn hắn gả cho Tam thiếu thì hắn chưa từng khỏi cửa phòng."



"Tốt lắm, ta biết rồi."



Nàng đi ra cửa phòng, không quá bất ngờ, thấy bóng dáng màu đỏ kia nghiêng người dựa vào đầu cầu, xé bánh màn thầu trong tay ném vào trong nước.



"Đại thiếu, sao hôm nay sớm như vậy?"



"Ta phải ra ngoài."



"Không bắt ong mật hả?"



"Mai Bình và Mai Kế đang bắt."



"Đúng đấy, ngày hôm qua còn chọc vào tổ ong vò vẽ, thật sự là rất bản lãnh." Hắn nhíu mày, thật không biết hai người kia bắt ong vò vẽ làm cái gì, chẳng lẽ muốn dùng để chích chủ tử nhà mình? Vậy đoán chừng nửa cái mạng Mai Kỳ lại sắp không còn, "Đại thiếu, rốt cuộc ngươi định lúc nào thì thả ta đi?"



"Ta không có nhốt ngươi."



"Nhưng ngươi giữ đồ của ta."



Mai Kỳ đi qua trước người hắn, băng qua một bên khác của cầu, cách hắn một khoảng cách, "Ta có thể trả tiền cho ngươi."



Thượng Quan Phức rốt cuộc giựt giựt khóe miệng, đi theo phía sau nàng, "Cái người này, rốt cuộc lúc nào thì cũng bắt đầu trở nên không thể nói lý rồi? Ngươi có biết ta làm hương phấn đều cần những công cụ này, có tiền cũng không mua được hay không, coi như mua được, có thể so với chính mình dùng quen sao? Ngươi cho rằng mọi người đều như ngươi, của cải phong phú, không làm việc cũng có thể miệng ăn núi lở? Ta còn phải nuôi sống phụ thân và bản thân ta, ta đã không làm ăn thời gian rất lâu rồi, không có tiền vào sổ, chẳng lẽ ngươi nuôi ta?"



"Có thể." Bước chân nàng không ngừng, cũng không quay đầu lại. Thượng Quan Phức sửng sốt một chút, tức giận nói: "Ngươi nói cái gì, chiếm tiện nghi của ta đúng không?"



Hắn cố ý tăng nhanh bước chân, một tay bắt đầu vai của nàng, nhược điểm của mình dễ dàng bị bắt như vậy, lại còn dám chiếm tiện nghi đầu lưỡi của hắn. Hắn mím mím môi, Mai Kỳ, tự ngươi tìm.