Khói Bếp Ven Hồ

Chương 62 : Mùi quế hương lan (ba) (1)

Ngày đăng: 20:27 21/04/20


Đau nhói trên tay rốt cuộc khiến hắn phục hồi tinh thần lại, "Ngươi, ngươi lưu manh." Thật lâu nặn ra một câu nói, gặp phải tình huống như thế, cuối cùng vẫn là da mặt mỏng, xoay người xông ra ngoài. Mai Kỳ bị mắng không hiểu ra sao, nhìn Mai Kế, "Sao thế?"



Nàng ấy gãi gãi đầu, "Đại thiếu, quần áo rơi rồi."



Nàng cúi đầu xuống, mới phát hiện ra cảnh “xuân” trên người mình hoàn toàn lộ ra ngoài, nhất thời lúng túng, ho khan một tiếng, kéo quần áo mặc lên, cả người đau nhói khó chịu, còn có chút choáng váng nặng trĩu, thuận thế nằm xuống.



Mặt trên bọc đỏ trên người Mai Kỳ cũng thoa nước ép dưa leo già, vốn là muốn dùng mật ong, nhưng những bọc đỏ kia có dấu hiệu nhiễm trùng, đại phu cảm thấy vẫn là dùng nước dưa leo già trừ hỏa tiêu viêm cho thỏa đáng.



Nằm hai ngày, nàng gắng gượng chống người xuống giường, Mai Bình lại gần, "Đại thiếu, ngươi còn có sốt nhẹ, đừng dậy."



"Hắn đâu?"



"Vẫn ngồi sững sờ ở bên hồ, ngay ở bên kia núi giả."



Nàng khoác thêm bộ quần áo, ra cửa đi qua cầu đá, hắn quả nhiên đang ngồi ở trên một tảng nham thạch lớn bên cạnh núi đá giả, ngơ ngác sững sờ nhìn mặt hồ, "Cái bộ dáng này cũng không giống như là chàng." Nàng đi tới phía sau hắn, hắn không quay đầu lại, Mai Kỳ thấy trên tay trái hắn cũng đã sưng lên một cục, "Bôi thuốc rồi chưa?"



"Thoa chút mật ong." Hắn không còn hơi sức đáp một tiếng, tảng đá kia rất lớn, đủ hai người ngồi, cho nên Mai Kỳ ngồi xuống ở bên cạnh hắn, "Ngươi cách ta gần như vậy, ngươi," hắn đột nhiên giương mắt, "Ngươi đã khỏe rồi?"



"Có thể, ta không có cảm giác khác biệt gì."



"Vậy, trả lại đồ của ta đi, ta muốn về nhà."



"Chàng phải đi?"



"Nói nhảm, ta đã ở tại Mai gia của ngươi lâu như vậy, dĩ nhiên cần phải trở về, ta không yên lòng phụ thân."



"Ta có thể đi đón ông ấy tới đây."



"Ngươi... Ngươi nói gì?" Hắn trợn tròn mắt, Mai Kỳ nhìn hắn, "Chàng quả thật không rõ?"



"Rõ cái đầu á, ta cái gì cũng không biết." Hắn chợt đứng lên, "Ta muốn về nhà."



Mai Kỳ ngồi yên, cũng giống như hắn mới vừa rồi vậy, nhìn mặt hồ, tùy ý nhặt lên một cục đá nhỏ ném nghiêng vào, hòn đá kia nhảy vài cái ở trên mặt hồ, rơi xuống ở giữa hồ, làm ra rất nhiều vòng gợn sóng. Giờ khắc này, Thượng Quan Phức cảm thấy tâm tình của chính hắn giống như là những gợn sóng này, hoàn toàn không bình tĩnh được.



"Ta sẽ không trả đồ cho chàng."



"Ngươi nói chuyện không giữ lời."



"Vậy thì không được tốt lắm."



"Ngươi, lúc đầu ta đúng là không nên muốn giúp ngươi, cũng không cần quay lại lấy đồ tới đây, cũng sẽ không bị ngươi giữ lại." Kiêu căng của hắn lại bắt đầu dâng cao, nghĩ như thế nào, lý lẽ đều ở bên mình thì tuyệt đối vàng thật không sợ lửa.




Hắn ta thở dài, "Những người lỗ mãng liều lĩnh như các ngươi cứ dùng nọc ong chích huyệt, cũng không suy nghĩ một chút thân thể của nàng đã dị ứng đối với phấn hoa, nhất định cũng dị ứng với nọc ong, số lượng này là cần khống chế, cũng không phải là tùy tiện chích một cái thì xong chuyện."



"Vậy ngươi bỏ thêm cái gì?"



"Cái này thì lợi hại rồi, dùng mười mấy loại dược liệu mài ra, có thể chậm lại thời gian nọc ong có hiệu lực, cho nên vừa nãy nàng té xỉu mới là hiệu quả hoàn toàn đi ra, dáng dấp đi từ từ như vậy mới được, có biết hay không? Hơn nữa, ta cũng không muốn hại nàng."



"Cái này ta tin tưởng."



"Hả?" Hắn ta kỳ quái nhìn Thượng Quan Phức, "Sao ngươi lại tin tưởng?"



"Ngươi thích nàng, không phải sao?"



Hắn ta ngẩn ra, vẫn còn đang cười, "Đúng vậy, ta thích nàng, ta cũng thích Mai Sóc. Ta vẫn luôn suy nghĩ gả người nào cũng không tệ. Đại thiếu đương nhiên là tốt nhất, sau đó chính là Tam thiếu. Còn Nhị thiếu chính là quá hoạt bát nhanh nhẹn chút, miễn cưỡng xếp hạng cuối cùng được rồi."



Thượng Quan Phức nhất thời cũng không biết có phải hắn ta đang nói bậy hay không. Suy nghĩ thêm một chút, nếu hắn ta muốn hoàn toàn xâm nhập vào Mai gia, như vậy quả thật gả cho người nào đó đều được. Tính toán một chút, Mai Kỳ đương nhiên là cầm quyền nhất, Mai Triều thì lăn lộn nhất, chỉ nghe hắn ta lại thở dài nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc......"



"Đáng tiếc cái gì?"



"Trong lòng mỗi người Nhị thiếu Tam thiếu đã có đối tượng. Đại thiếu này, xem ra cũng sắp rồi, ta sợ là không kịp."



"Ngươi đừng hòng có ý đồ với nàng."



"Tại sao?" Hắn ta cố làm bộ không hiểu, Thượng Quan Phức nhíu mày, nhếch lên khóe môi, "Bởi vì ta cũng đột nhiên phát hiện nàng quả thật không tệ, thay vì tặng cho ngươi, không bằng tự ta muốn."



"Như vậy à." Hắn ta duỗi ra ngón tay gãi gãi mép tóc, "Nói đi nói lại đều tại lão thái bà trong miệng ngươi kia. Ta đã luôn biểu hiện ra là thích Đại thiếu thời gian dài như vậy, sao bà ta lại thế nào cũng phải kéo ta cho Tam thiếu?" Hắn ta liếc mắt, giống như là ủy khuất bẹp môi, "Nếu không ngươi đâu còn có cơ hội."



"A, vậy chẳng phải là ta còn phải cám ơn bà ấy."



"Tùy ngươi, ta phải đi rồi." Trình Lăng phất tay một cái, dáng vẻ tạm biệt.



"Hẹn gặp lại."



Hắn ta đã xoay người, "Đợi chút."



Trình Lăng nghe được tiếng của hắn, cũng không nghĩ nhiều, xoay người lại, một tay hắn đột nhiên đặc biệt linh hoạt chụp lên cổ tay của hắn ta, kéo về phía trước, lại xoay người ung dung đẹp đẽ một cái giữ hai tay chắp sau lưng của hắn khoá lại ở phía sau. 



"Ngươi," Hắn kinh ngạc lên tiếng, từ từ phục hồi tinh thần lại, "Bản lĩnh không tệ."



"Ta và phụ thân hai người sống nương tựa lẫn nhau, thế nào cũng phải học một chút phòng thân."