Khói Bếp Ven Hồ

Chương 63 : Mùi quế hương lan (ba) (2)

Ngày đăng: 20:27 21/04/20


Hắn kéo Trình Lăng về trong phòng Mai Kỳ, nàng còn kinh ngạc một lúc, "Sao thế?"



"Ta cho là ngươi sẽ có hứng thú."



Trình Lăng đột nhiên cười nói: "Nếu nàng có hứng thú đối với ta, không phải tức chết ngươi?"



"Ta kiềm chế rất tốt, sẽ không tùy tiện tức giận." Hắn buông lỏng tay ra, lúc này cũng không sợ hắn ta sẽ trốn.



"Kiềm chế tốt? Sẽ không tức giận?" Lời này là Mai Kỳ hỏi, hắn trợn mắt, "Làm gì, ngươi có ý kiến?"



"Không có không có." Nàng đi tới trước mặt Trình Lăng, "Trình công tử, hai năm qua, trước phải cảm ơn ngươi vẫn ở với nãi nãi."



"Khách sáo rồi."



"Nếu hôm nay cũng nói ra rồi, vậy ta muốn hỏi một câu rốt cuộc Trình gia ngươi muốn cái gì?"



"Rất đơn giản, phá hủy cơ nghiệp Mai gia của ngươi."



"Chúng ta không thù?



"Tam thiếu thật sự là rất đáng yêu, đều không cần ta ra tay, tự mình đã ngẩng đầu đi rồi, ngươi nói có đúng không? Về phần thù à, vẫn phải có."



"Có thể báo cho biết không?"



Hắn ta cảm ơn nàng một lần, "Nương ta gọi là Trình Anh, hiểu rồi?"



"Là bà ấy." Mai Kỳ lẩm bẩm nói nhỏ, "Vậy thì khó trách."



"Cho nên, biết là tốt rồi."



"Vậy tại sao ngươi phải giúp nàng?" Mặt của Thượng Quan Phức phóng đại đến gần lại, hắn ta sợ hết hồn, "Ngươi đến gần làm cái gì?"



"Hắn giúp ta cái gì?"



"Ong mật."



"Đúng vậy, ngươi nợ ta một cái nhân tình, cho nên tốt nhất thả ta đi."



"Ngươi đi đi."



"Dễ dàng như vậy?"



"Phải."



Trình Lăng nhìn nàng một cái, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng. Thượng Quan Phức khó hiểu nói: "Cứ để cho hắn đi như vậy, không phải hắn phá hủy nhiều gỗ Tê Phượng như vậy à? Còn nữa, Trình Anh là ai?"



"Bạn cũ của nương."



"Bạn cũ?"



"Cũng là kẻ địch cũ."



Thượng Quan Phức nhìn nàng một cái, "Thôi, ta cũng không muốn quan tâm nhiều chuyện nhà của ngươi."




"Ngày đó ta đi ra ngoài, đến ngoại ô hái chút hoa lan trắng. Phụ thân, ông ấy nói mãi không nghe, bảo ông ấy đừng đi ra ngoài làm việc, ông ấy lại đến một gia đình để dạy công tử người ta đọc sách. Kết quả bị một sắc quỷ của gia đình kia đùa giỡn, vừa vặn người lùn kia hình như là đi đưa quan tài, cứu phụ thân, đánh người nọ một trận."



"Sau đó phụ thân chàng lấy thân báo đáp."



"Mới không đâu, nhất định là bị bà ta ép."



"Phức Nhi, chàng biết có một câu gọi là người không thể nhìn bề ngoài." (không thể nhìn mặt mà bắt hình dong)



"Vậy thì thế nào?"



"Ta thừa nhận Thuật di trưởng thành có lùn một chút, nhưng nếu bà ấy đối với phụ thân chàng thật tốt, chàng cũng hi vọng ông ấy hạnh phúc có phải hay không?"



Hắn lại buồn bực không lên tiếng, nghĩ đến nụ cười trong mắt phụ thân, liếc nàng một cái, người phụ nữ thấp bé nói muốn dạy dỗ hắn biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ kia, chẳng lẽ hắn thật sự phải gọi một tiếng nương hay sao? Không cần, vậy không phải hắn hoàn toàn bị người đè lại rồi.



Mai Kỳ có lẽ đoán được hắn đang buồn bực cái gì, ôm lấy thân thể hắn, "Bà làm mẹ kế của chàng, chàng lại làm chủ quân của bà ấy. Bà ấy vẫn không thể đè ép được chàng có phải hay không?"



Thượng Quan Phức đảo tròn mắt, rốt cuộc nhếch nhếch khóe môi, "Coi như nàng nói một câu tiếng người."



***



Lúc tháng mười, Mai Triều dẫn Tô Cẩm trở về Phong thành, "Ta ở rể rồi." Vừa trở về thì bỏ lại một câu nói như vậy, nàng cho rằng Mai An sẽ tức giận tới mức giơ chân, làm cho nàng bất ngờ là bà chỉ dẫn Tô Cẩm đi lạy từ đường, tặng hắn một cái lễ ra mắt.



"Bà sao thế?"



"Nghĩ thông suốt chứ sao." Mai Kỳ liếc xéo nàng một cái, Mai Triều đưa tay đến sờ trên trán nàng ấy, "Lão đại, gần đây tỷ lấy ở đâu ra nhiều vẻ mặt như vậy, lúc ta không có mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



Lúc Tô Cẩm đi ra, rất khó hiểu hỏi nàng, "Không phải là nàng nói cụ nhà nàng, ặc, nãi nãi rất khó trị? Còn nói cần......"



Mai Triều che kín miệng của hắn, không cho lời nói sau đó lộ ra, Mai An nhìn nàng một cái, cũng biết nàng luôn luôn như thế, "Sau này, có rãnh rỗi thì trở lại ở ít ngày."



Tô Cẩm tiến tới bên tai nàng, "Bà bảo ta nói với nàng một câu."



"Cái gì?"



"Nói, nói hi vọng nàng có thể tha thứ chuyện bà làm trước kia."



Mai Triều sợ run một lúc lâu, rốt cuộc lại cười đùa nói: "Ta trở về ở ít ngày cũng không có vấn đề gì, chỉ cần nãi nãi bà vẫn không bình thường tiếp như vậy là được."



Mai Kỳ cũng cong khóe môi lên, chỉ cần khúc mắc của lão Tam có thể mở ra, nhà của các nàng rốt cuộc có thể gọi là một nhà, giống như nương vẫn mong đợi vậy.



Đầu tháng mười hai, Mai An mời sản công đi Tây Hà kia trở lại, Lâm Xước sinh một đứa con gái. Mai Kỳ thấy Mai An đang lau nước mắt, xem ra, lão Tam đúng là dễ lấy lòng hơn so với nàng tưởng tượng, chỉ cần Lâm Xước lớn nhỏ bình an, nàng đều có thể mặc kệ hiềm khích gì trước đó.



Thượng Quan Phức gả vào Mai gia là vào trung tuần tháng mười hai năm ấy, tân hôn ngày đầu tiên chính là mười tám tháng chạp. Phong thành đã bắt đầu rơi ít tuyết, hôm nay Hạm Đạm viện chỉ còn lại có một mình Mai Kỳ, cũng là tân phòng của Mai Kỳ và Thượng Quan Phức. Sáng sớm, bên trong phòng Mai Kỳ, đầu tiên là truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếp đó truyền đến một tiếng kêu khẽ, "Mai Kỳ, tối nay nàng ngủ thư phòng đi."



"Sao thế?" Nàng thoạt nhìn còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói cũng có chút dấp dính.



"Ta đau đến gần chết, nàng còn không thấy ngại mà hỏi."



Tiếp theo là tiếng Mai Kỳ dỗ dành người, có điều xem ra không có tác dụng gì, hắn vẫn là giận dữ ngút trời.



Mai Bình đứng ở trong sân Hạm Đạm viện, nhìn tuyết trắng đầy trời, "Mai Kế, ngươi biết không? Ngươi thật sự là miệng quạ đen."